Tô Trạch nghi ngờ hỏi: “Là sao, học sinh của lớp chúng ta luôn ít như vậy à?”
Lâm Diệu Y kiên nhẫn giải thích: “Thật ra thì cũng không phải, chỉ là ban nãy tất cả mọi người đều về rồi, ngươi tới có hơi muộn nên không nhìn thấy bọn họ thôi.”
“Nhưng mà cũng không sao, chế độ mà trường học của chúng ta áp dụng là chế độ học phần, tất cả chương trình học đều do bản thân lựa chọn, thế nên bạn cùng lớp chưa chắc đã học chung một phòng!”
Nói tới đây, Lâm Diệu Y chỉ vào chính mình, cười nói có phần hoạt bát.
“Còn ta thì là một luyện đan sư, thế nên trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn đang nghiên cứu về kiến thức dược lý căn bản!”
Bình thường thì trong số người thức tỉnh thiên phú thành công, hầu hết đều là thức tỉnh thành võ tu!
Các thiên phú như ngự thú sư, thuật sĩ v.v…
Thì khá ít.
Mà luyện đan sư thì khi mang ra so với mấy thiên phú này thì lại càng hiếm hơn!
Trong chục ngàn người thức tỉnh thành công, chưa chắc đã có một người thức tỉnh thiên phú luyện đan sư!
Lại càng không cần phải nói.
Ở một thế giới như thế này, thân phận của luyện đan sư rất được ngưỡng mộ và hoan nghênh.
Suy cho cùng, dù là người có mạnh tới đâu thì cũng sẽ có lúc bị thương.
Hơn nữa ở trên con đường tu luyện của võ giả còn có rất nhiều bình cảnh.
Mỗi lúc thế này này, tác dụng của luyện đan sư sẽ trở nên nổi trội.
Tô Trạch máy động, ý tưởng ban đầu cũng có hơi thay đổi.
Cũng không phải vì tình cảm nam nữ.
Sau này nếu như có thêm một người bạn là luyện đan sư cao thâm, thì trong nhiều lúc sẽ tiện hơn nhiều.
Lâm Diệu Y rất là nhiệt tình, nàng nói choTô Trạch nghe về rất nhiều chuyện mà hắn không biết.
Ví dụ như trong thư viện của trường học có rất nhiều công pháp điển tịch, chỉ cần thỏa mãn được điều kiện nhất định là sẽ mượn được mấy quyển ở trong đó để xem.
Sau đó nàng lại kéo vài người khác ở trong lớp và rồi giới thiệu từng người một cho Tô Trạch.
Rất nhanh.
Tô Trạch đã ngồi tán phét được với mấy người này.
Tất cả mọi người đều là người cùng tuổi nên đề tài chung có rất nhiều, cũng chẳng mất bao lâu đã thân quen với nhau rồi.
Ở trong lúc nói chuyện cùng bọn họ.
Tô Trạch thu được rất nhiều tin tức.
Ví dụ như Lâm Diệu Y.
Cô gái trẻ tràn đầy thanh xuân sức sống, trông như cô em gái nhà bên ấy là thiên tài được công nhận ở trong số người thức tỉnh của lần này!
Những thứ như diện mạo, gia cảnh, thực lực, thiên phú v.v…
Không thiếu một thứ nào.
Gần như không có bất kỳ khuyết điểm gì.
“Lâm tỷ là người của đại gia tộc, đã bắt đầu huấn luyện từ nhỏ rồi, hơn nữa nàng lại còn cực kỳ chăm chỉ, đương nhiên không phải người mà bọn ta sánh được.”
“Đúng thế, theo ta thấy thì ở trong đợt sát hạch của ba tháng sau, Lâm tỷ chắc chắn sẽ lấy được tư cách tiến vào tháp Trấn Yêu!”
Tô Trạch nhạy bén nắm bắt được một từ chủ chốt trong câu bèn mở miệng hỏi: “Sát hạch? Tháp Trấn Yêu?”
Lâm Diệu Y bị mấy người khen tới đỏ hết mặt mày.
Lúc này nghe thấy Tô Trạch giúp nàng chuyển đề tài thì ngay lập tức thấy vui mừng trong lòng.
Nàng đáp: “Tháp Trấn Yêu là trọng địa của thành phố Giang Nam chúng ta, bên trong nhốt vô số yêu ma, nhưng đồng thời cũng là nơi thí luyện của cường giả trẻ tuổi, chúng ta mài dũa ở bên trong đó thì thực lực sẽ tăng lên rất nhanh!”
“Mà cuộc sát hạch này là để chọn ra người có tư cách tiến vào tháp Trấn Yêu, đến lúc đó tất cả mọi người ở trong trường học dành cho người tu luyện của cả thành phố Giang Nam đều sẽ tới tham gia, có thể nói đây là một buổi hội họp long trọng đó!”
Tô Trạch gật đầu, hắn đã hiểu có chuyện gì xảy ra rồi.
Lúc này một gã mập ở bên cạnh bổ sung.
“Không chỉ có thế, người xuất sắc trong đợt sát hạch sẽ được ban thưởng rất nhiều thứ tốt, những thứ như pháp khí pháp bảo gì gì đó, hay là linh đan diệu dược, lấy bừa một thứ ra để lọt vào trong ngoại giới thì đều là giá trên trời đó!”
Lúc này Lâm Diệu Y mới nhớ tới chuyện này, gật đầu lia lịa nói.
“Đúng vậy, những phần thưởng kia đều là thứ rất trân quý đối với người mới!
Đương nhiên, thật ra thứ trân quý nhất thì vẫn là tư cách tiến vào tháp Trấn Yêu, những thu hoạch lấy được ở trong đó đều là vô giá cả!”
Tô Trạch ừ một tiếng, sau đó bắt đầu hỏi thăm về những thủ tục cụ thể liên quan tới đợt sát hạch này.
Bao gồm điều kiện dự thi, thời gian địa điểm v.v…
Để tiện cho liên lạc nên bọn họ đã tạo một nhóm trò chuyện trên ứng dụng kết bạn.
“ID là bao nhiêu? Ban nãy chưa nghe rõ.”
Một nữ sinh nhìn chằm chằm vào màn hình và đọc lên mấy số, âm thanh của nàng lanh lảnh dễ nghe.
“Hai một sáu tám tám năm một bốn năm, cứ bấm tìm kiếm là được.”
Mặc dù gia cảnh của Lâm Diệu Y rất tốt, người trông cũng đẹp, thiên phú tu luyện cũng rất cao.
Nhưng nàng lại không có thói kiêu kỳ của bậc thiên tài.
Ngược lại còn rất dễ gần nữa.
Với sự hướng dẫ của nàng, Tô Trạch cũng trở nên quen thuộc vườn trường.
“Ngoài những người có thiên phú đặc biệt như chúng ta thì trong tình huống bình thường những võ giả kia sẽ không tới trường học, hầu hết bọn họ đều đi rèn luyện ở khu xung quanh rừng rậm Man Hoang.”
Lâm Diệu Y nói.
Tô Trạch gật đầu.
Rừng rậm Man Hoang hắn cũng biết.
Nơi đó là thiên đường của yêu thú, nơi thí luyện của người tu luyện nhân loại.
Nhưng muốn sống sót được ở nơi đó thì ít nhất cũng phải có thực lực Đoán Thể ngũ trọng.
Nếu không thì, đi bậy bạ vào trong đó thì chỉ tổ trở thành khẩu phần lương thực cho yêu thú mà thôi.
Nửa giờ sau.
“Bạn học Lâm, vất vả cho ngươi rồi.”
Tô Trạch nói lời cảm ơn với Lâm Diệu Y.
Ban nãy Tô Trạch hắn đã hoàn thành toàn bộ thủ tục với trợ giúp của nàng, bây giờ đã chính thức là sinh viên của trường Trung học số 1 thành phố Giang Nam rồi!
Sau khi làm xong xuôi những chuyện này.
Tô Trạch phát hiện hắn đã chẳng còn chuyện gì cần lo liệu ở trường học nữa, nên bèn quyết định về nhà.
“Trong khoảng thời gian này trường học không có tiết, chỉ có vài giáo viên toạ đàm thôi, nếu như ngươi không có hứng thú thì không đến cũng được, nhưng mà lễ khai giảng ở nửa tháng sau thì bắt buộc phải tới, khi đó muốn chứng thực thân phận người tu luyện cho chúng ta nên không qua loa được đâu.” Lâm Diệu Y nhắc nhở.