Con dâu thứ nhà họ Điền không vui, giọng nói bén nhọn đáp trả: “Có cô em chồng nào nói chuyện như vậy với chị dâu không?”
Điền Ngọc Trinh chống nạnh: “Tôi cứ nói đấy, chị làm gì được tôi nào?”
Mấy nữ đồng chí lại tranh cãi, đại đội trưởng từ xa vẫn nghe thấy, ông đau đầu đi lại đây, sau đó lớn giọng mắng: “Một đám không thể khiến người ta bớt lo mà. Cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, đây là vụ thu hoạch! Đang là thời điểm trồng vội gặt vội! Đây là lúc để mấy người gây sự sao? Có muốn được chia lương thực không hả? Không muốn làm thì cút hết cho tôi, một chút lương thực cũng đừng mơ được chia!”
Vụ thu hoạch không dài, nhưng lại rất vất vả. Không chỉ có thân thể mệt, hỏa khí cũng lớn.
Mới có một buổi sáng, đại đội trưởng đã phải giải quyết mấy mâu thuẫn, cả người và giọng nói của ông như đang bốc khói đến nơi, mấy người phụ nữ này bị nhắc đến lần này là lần hai rồi, đại đội trưởng càng thêm phát cáu, lập tức phun ra mấy câu chửi bậy: “Một đám ngu xuẩn, đúng là lười biếng như lừa, không đuổi thì cứ đứng im không động đậy đúng không? Tôi thấy các người là…”
Đại đội trưởng lên cơn giận, lúc này mọi người mới lo sợ, nhanh chóng tản ra, bắt đầu ai làm việc của người nấy.
Dáng người của đại đội trưởng tuy gầy và lùn, nhưng cơ thể lại rất rắn chắc, ông tức giận dậm chân, mỗi lần lên cơn là tài mắng chửi người của ông còn có thể so với người đàn bà đanh đá nhất trong thôn.
Có điều, cũng may là dù ông mắng chửi người rất hung, nhưng bản tính lại là người thành thật, cũng rất siêng năng chịu khó. Đừng nói là giảng vài lời này nọ, bình thường ông cũng chả được mấy lúc nói chuyện, đa số đều im lặng không nói.
Giọng của trẻ con vang lên: “Lao động là vinh quang số một.” Tiếng hát thanh thúy nhanh chóng hòa vào mùi của mấy bông hoa sen gần đó, khung cảnh lại trở về yên bình và hài hòa như ban đầu.
“Đại đội trưởng, ngài lại đây xem một chút, máy đập lúa ở bên này bỗng im bặt, không thấy động đậy gì nữa…” Một người đàn ông ở sân đập lúa cách đó không xa vội hô lên, đại đội trưởng lập tức bất chấp truyện bên này, chạy nhanh qua bên sân đập lúa để coi thử.
Mọi người thấy vậy thì thở nhẹ ra một hơi, có điều vì bị mắng một hồi, dường như bọn họ cũng không còn tâm tư để tám chuyện nữa.
Mọi người đều tập trung làm việc, bọn trẻ con liền bị thụt lại ở phía sau, tuy rằng không dám khoe khoang, nhưng bây giờ đang là ban ngày, một đám vừa mệt vừa khát, mắt thấy mình còn làm thua kém người khác, tự nhiên trong lòng không dễ chịu.
Một ngày bọn họ phải nhặt được năm sọt ngũ cốc thì mới được có ba công điểm, đã vậy còn phải làm suốt một ngày.
Một đứa bé có mặt như củ khoai lang nhìn về phía của Bảo Sơn, tròng mắt nhóc con khẽ chuyển động, lặng lẽ đi tới bên người cậu, lớn tiếng nói: “Đồ sao chổi kia, mau đem hết ngũ cốc mà mày nhặt được cho tao nhanh!”
Nhóc con vừa nói chuyện, tay còn duỗi ra giựt lấy cái rổ.
Chỉ là tay nhóc còn chưa đụng tới cái rổ, Bảo Sơn đã nhanh chóng né sang một bên. Nhóc con mặt như củ khoai lang vì mất đà nên xém xíu ngã lăn quay, nó tức muốn hộc máu: “Mày còn dám trốn? Mau đưa cho tao! Mày ăn uống đều dùng của nhà tao! Còn dám không nghe lời tao nói, có tin tao đánh chết mày hay không?”
Nhóc con lại duỗi tay lần nữa để đoạt lại cái rổ.
Lúc này, Bảo Sơn cũng không né nữa, bỗng một cục đá từ đâu bay tới nện vào tay của nhóc con mặt khoai lang, nó kêu “ui da” một tiếng, quay đầu nhìn lại, liền thấy một bé gái thắt bím ở hai bên đang chạy vèo vèo lại đây, bé gái giống y chang Bảo Sơn, trên người không được mấy kí thịt, tóc thì khô vàng lại còn thưa thớt, khuôn mặt thì có hình trứng ngỗng với đôi mắt lớn cực kì to tròn. Quần áo trên dưới đều đầy những mụn vá.
Bé gái chạy vèo vèo tới, dùng sức đẩy về phía nhóc con mặt như củ khoai lang, còn hung dữ quát lên: “Điền Cẩu Tử, không được ăn hiếp anh tôi.”
Rõ ràng là nhóc con này sợ bé gái hơn là Bảo Sơn, còn bị cô bé đẩy lùi về phía sau vài bước, nó trợn mắt lên nói: “Điền Bảo Châu, mày dám đẩy tao à!”
Nhóc con tức muốn hộc máu: “Tao mới là anh của mày!”
Nói xong lại chỉ vào mặt Bảo Sơn, lớn tiếng quát: “Nó là đồ sao chổi!”
Bé gái lập tức hung hăng ngồi xổm xuống, nhặt một khối đất cứng rồi ném qua, đất nện xuống một bên chân của mặt khoai lang, bé gái bày ra khí thế hiên ngang, lớn tiếng đáp trả: “Anh tôi mới không phải là đồ sao chổi! Anh mới là đứa trẻ hư, anh mà dám nói bậy về anh Bảo Sơn, tôi sẽ đánh anh!”
Điền Cẩu Tử tức giận: “Mày dám đẩy tao, còn dám đánh tao, tao muốn đi méc bà nội, để cho bà nội đánh mày một trận!”
Tiểu Bảo Châu nghe vậy càng hung, cô siết chặt nắm đấm, múa may trước mặt nhóc con: “Đánh không lại tôi còn phải đi méc người lớn, có biết mất mặt không vậy, tôi còn ngại dùm đấy!”