Tiểu Bảo Châu bặm môi, phình khuôn mặt nhỏ, tuy rằng nhà mình thực sự rất nghèo, nhưng bị người ta nói như vậy, cô bé vẫn không cảm thấy vui vẻ. Tuy rằng bọn họ nghèo, nhưng là bọn họ vẫn luôn nỗ lực hết mình. Mỗi người nhà bọn họ đều vô cùng chăm chỉ.
“Anh có tiền, anh có thể cho em một chút……”
Tiểu Bảo Châu nháy mắt lại lui về phía sau một bước, vừa rồi còn rất dịu dàng, đáng yêu, lập tức lại trở nên vô cùng cảnh giác, cô bé lớn tiếng: “Tôi không cần tiền của hai người.”
Cô bé giữ chặt anh trai nói: “Chúng ta đi!”
Không biết từ bao giờ, hai đứa bé đã đem giỏ tre để ở cạnh bên người mình. Sau khi đeo giỏ tre lên lưng, hai đứa bé liền chạy vụt đi.
Khương Lãng: “Ai……”
Hắn nhìn theo bóng của hai đứa bé, lại quay sang nhìn Trần Khả Ngôn nói: “Chúng ta làm cho hai đứa nghĩ rằng mình đang muốn lừa chúng ư?”
Trần Khả Ngôn: “???”
Khương Lãng: “Xem cái chỉ số thông minh của anh kìa…… Tôi cho rằng bọn chúng cố ý đấy. Cố ý nói lời khách sáo rồi náo loạn chính là vì muốn chúng ta không để ý, sau đó kéo dài thời gian, để lấy cái giỏ tới bên mình, lấy được rồi thì liền bỏ chạy. Tôi đã thắc mắc tại sao ngay từ đầu bọn chúng không chạy? Thì ra là vì giỏ tre của bọn chúng ở gần chúng ta hơn. Cho nên chúng đã cố ý làm chúng ta xao lãng rồi kéo giỏ tre về phía mình… “
Trần Khả Ngôn: “?????”
Trần Khả Ngôn lau mồ hôi trên mặt, thật sâu cảm khái cho trí thông minh của mình, thế nhưng ngay cả một chút chi tiết nhỏ như vậy cũng nhìn không thấu.
Có điều, cũng may mắn là anh em tốt của mình cũng nhìn không thấu.
Cho nên hắn không thể chê cười mình được.
Trần Khả Ngôn cảm khái: “Hai đứa trẻ này tại sao mà khôn lanh quá như vậy?”
“Nếu cuộc sống trong nhà mỗi ngày trôi qua đều tốt, ai không muốn ngây thơ không hiểu sự đời?” Khương Lãng cảm khái nói một câu.
“Vậy thì sao? Nhà bọn họ đã nghèo đến như thế rồi, nếu không gặp thì thôi, đã gặp còn mặc kệ. Tôi thực sự không thể làm như vậy được.” Trần Khả Ngôn thở dài một tiếng.
Khương Lãng gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của hắn.
Tuy rằng Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu vô cùng cảnh giác, nhưng Khương Lãng và Trần Khả Ngôn không hề để ý đến chuyện đó. Hai người đang cố gắng suy nghĩ như thế nào mới có thể giúp đỡ được bọn chúng. Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng được trên đời này vẫn còn có những đứa trẻ lớn lên trong núi cả ngày chỉ ước mơ được ăn đủ no, mặc đủ ấm.
Đừng nghĩ rằng khi trường học tổ chức quyên tiền, bọn họ chỉ quyên một trăm, hai trăm đồng cho những đứa trẻ không được đi học là không quá dụng tâm.
Bởi vì bọn họ không trực tiếp nhìn thấy sự đói nghèo của người khác, cảm xúc không thể mãnh liệt như lúc này. Biết là một chuyện, mắt thấy tai nghe lại là một chuyện khác. Đã tận mắt chứng kiến hoàn cảnh éo le như vậy, hai người liền cảm giác nếu không làm được chuyện gì đó thì thực sự phải xin lỗi chính lương tâm của mình.
“Vừa rồi anh nói đến tiền, bọn họ đã phản ứng rất mãnh liệt.” Khương Lãng phân tích: “Nếu hai đứa nhỏ đã kiên quyết không cần tiền, chúng ta cho bọn nó chút thức ăn đi?”
Trần Khả Ngôn cũng không sợ bẩn, trực tiếp ngồi xếp bằng dưới đất nói: “Nếu chúng ta tặng đồ thì bọn họ có thích không?”
Khương Lãng: “Khó mà nói trước được! Có người tuy rằng nghèo, nhưng có lòng tự trọng. Có khả năng bọn chúng sẽ không nhận đồ của chúng ta. Nếu không tại sao khi anh nhắc đến tiền cô bé ấy lại tức giận đến vậy?”
Trần Khả Ngôn xụi lơ trên mặt đất: “Tại sao lại phiền toái như vậy chứ? Làm người tốt thật không dễ dàng….. Ai ui”
Vừa cử động một chút là gai hạt dẻ đâm vào hắn.
Trần Khả Ngôn dùng tay gạt chúng đi rồi nói: “Nếu không, chúng ta cho bọn chúng một chút lương thực, rồi nói chúng ta muốn đổi lấy hạt dẻ?”
Khương Lãng: “……”
Trần Khả Ngôn: “Cứ quyết định như thế đi.”
Khương Lãng: “……………………”
Trong lúc hai người họ đang thương lượng hăng hái, Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu đã chạy về nhà, hai đứa thở hồng hộc. Bảo Châu xoa eo, nói: “Chúng ta tại sao lại gặp phải tình trạng này không biết.”
Tiểu Bảo tuy mệt nhưng vẫn nói năng rành mạch: “Chúng ta thực may mắn!”
Bọn họ mỗi lần đi ra ngoài đều thu hoạch nhiều hơn so với người khác, như vậy đã rất là may mắn rồi.
Nghe được câu này, Bảo Châu lập tức gật đầu, đồng ý với anh nói: “Nói gì thì nói, mấy ngày nay thu hoạch của chúng ta đều bằng mấy tháng thu hoạch trước kia.”
Cô bé cảm thấy được an ủi một chút.
Hai người đem hạt dẻ cất vào hầm, Bảo Sơn nói: “Chúng ta lại đi một lần đi?”
Bảo Châu trợn to mắt ra vẻ không thể tưởng tượng được: “Anh ơi, hai người kia vẫn còn ở đó mà.”
Tiểu Bảo Sơn vòng lại, rất cơ trí mà phân tích: “Bọn họ là từ bên đỉnh núi kia lại đây, khẳng định muốn sớm trở về, bằng không trời sẽ tối mất. Em xem bọn họ đều không phải người địa phương, khẳng định là không dám đi đêm. Lại nói, bọn họ không có mang đồ đựng hạt dẻ, tự nhiên sẽ không hái được nhiều.”