Món ăn này đối với nhà bọn họ mà nói, chính là món ăn cực kỳ ngon miệng.
Chỉ có khi mệt mỏi quá độ hoặc lúc ốm đau mới có thể được ăn.
Trong rổ có ba cái bánh bột ngô màu đen, chỉ lớn hơn một chút so với bàn tay của trẻ nhỏ, còn một đĩa cải trắng xào, một bát canh cải trắng nấu suông, không có lấy một giọt dầu.
Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu cất giọng êm tai: “Mẹ, anh Bảo Sơn, ăn cơm thôi.”
Hai người mỗi người cầm lấy một cái bánh bột ngô, nhìn sang Tiểu Bảo Châu vẫn ngồi im lặng.
Vợ Điền Đại cắn một miếng hỏi: “Tại sao con không ăn?”
Tiểu Bảo Châu cố hết sức mới không nhìn vào cái bánh bột ngô trong rổ, nghiêm túc nói: “Con ăn rồi. Ban nãy lúc ở nhà con và em trai đã ăn qua.”
Nếu cô bé ăn ít đi một chút, nghĩa là mẹ và anh trai có thể ăn nhiều hơn một chút. Cô bé nghĩ như vậy.
Chẳng qua, cái bụng nhỏ nhắn lại không cho cô bé một chút mặt mũi nào, Tiểu Bảo Châu vừa nói xong, nó liền kêu ùng ục ùng ục liên hồi.
Củ cải nhỏ Bảo Sơn cũng yên lặng buông bánh bột ngô trong tay xuống.
Vợ Điền Đại: “……”
Tuy rằng mọi người đều kêu cô là vợ Điền Đại hoặc là chị dâu Điền. Nhưng cô cũng có tên của mình, gọi là Thích Ngọc Tú.
Thích Ngọc Tú nhìn đứa con gái nhỏ gầy đến mức có thể bị gió thổi bay đi mất, không khỏi thương xót, đem một cái bánh bột ngô nhét vào đôi tay nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Châu rồi nói: “Trong nhà có bao nhiêu đồ ăn chẳng lẽ mẹ không biết hay sao? Con ăn đi.”
Tiểu Bảo Châu liên tục lắc đầu, không chịu nhận lấy.
“Mẹ là mẹ hay con là mẹ? Con không ăn cái gì lấy đâu ra sức lực làm việc? Cầm lấy nhanh lên. Đừng có chọc giận mẹ.”
Cô bé nhìn mẹ của mình, lại cúi đầu nhìn bánh bột ngô, cô nhịn không được lại nuốt một chút nước miếng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Vậy… con ăn một nửa là no rồi.”
Cô bé lập tức bẻ bánh bột ngô ra, đem một nửa đưa cho mẹ: “Con chỉ làm một chút việc vặt, không đói bụng, mẹ ăn nhiều một chút đi.”
Nói xong, cô bé liền cắn một miếng bánh bột ngô, khóe miệng khẽ nhếch lên tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Bánh bột ngô đúng là ngon thật.
Cô bé được ăn ngon nên cong cong đuôi mắt: “Ăn ngon quá đi.”
Ngay sau đó, bàn tay nhỏ nhắn chọc anh trai một cái: “Mau ăn đi, anh ngồi thừ người làm gì đâu.”
Bánh bột ngô đơn sơ liền biến thành món ăn mĩ vị đối với cả ba mẹ con nhà Tiểu Bảo Châu, ba người ăn vô cùng vui vẻ. Trong thôn, đại bộ phận người đều ăn ngon hơn so với bọn họ, Điền Nhị gia từ đằng xa liếc mắt nhìn ba người bên này, hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm nước canh, trong lòng vẫn còn chút bực bội.
Cái loại quỷ nghèo này, cô không thèm chấp nhặt với bọn họ.
Đừng thấy Điền Nhị gia luôn nói xấu sau lưng họ, thậm chí cảm thụ chút cảm giác như “Tự do bay lượn” cùng “Bay lên không rơi xuống đất”, nhưng nếu bảo thật sự nói trắng ra mọi chuyện thì cô không dám, mà không chỉ mỗi mình cô không dám, trong thôn bất luận kẻ nào cũng không dám.
Nguyên nhân chính là vì không dám, cho nên bọn họ chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, tìm cho mình cảm giác về sự ưu việt.
Bọn họ sau lưng lẩm nhẩm lầm nhầm, lại không biết rằng, người khác cũng đang bàn tán sau lưng bọn họ!
Tuy nói trồng vội gặt vội rất mệt, nhưng là càng mệt, ngược lại người ta càng muốn tìm niềm vui khi bàn tán chuyện nhà người khác. Mấy người thanh niên trí thức trẻ tuổi vừa bắt được mạch chuyện, cũng ghé vào cùng nhau buôn dưa lê: “Chuyện gì vậy ?”
“Cái gì mà nói đến sao chổi đó?”
“Bị đánh xong thành ra như vậy? Tôi còn tưởng rằng Điền nhị tẩu tử lợi hại thế nào. Kêu kêu quát quát, náo loạn nửa ngày chỉ là cái gối thêu hoa.”
“ Điền đại tẩu cũng kỳ quái, người khác đều nói cô ta như vậy, chuyện cũng chả to tát gì. Mỗi việc đánh nhau của lũ trẻ con mà cô ta cũng xông đến ….”
Thanh niên trí thức trẻ tuổi thì không hiểu được toàn bộ, chỉ hiểu được một hai phần trong đó, chuyện này chỉ có những thanh niên trí thức lớn tuổi mới hiểu.
Người phụ trách của nhóm thanh niên trí thức tên là Bồ Nam, cũng là nhóm đầu tiên xuống nông thôn, đã ở đây cùng bọn họ hơn hai năm, so với người khác thì biết nhiều chuyện hơn một ít, mắt thấy mọi người đang nghị luận sôi nổi lại quay sang tò mò nhìn anh.
Anh ta ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Một bên tai của Điền đại tẩu bị tật, cô ta nghe không được mấy âm thanh ở xa.”
“A???”
“Thì ra là bị điếc.”
Bồ Nam nói đúng trọng tâm: “Không phải là kẻ điếc, tôi nghe nói thời điểm hai ba tuổi, tai cô ta bị nổ mạnh làm suy yếu khả năng nghe, một bên khác vẫn tốt……”
“Nổ mạnh?”
Bồ Nam gật đầu nói tiếp: “Chính là thời điểm loạn lạc trước giải phóng đó. Cho dù một bên tai cô ta bị tật nhưng sức lực rất lớn, mọi người xem cách cô ta làm việc thì biết.”
Mọi người lúc này bừng tỉnh hiểu ra: “Trách không được bọn họ chỉ dám ở sau lưng nói xấu, mà không dám thẳng mặt trêu chọc người ta.”