Tiểu Bảo Châu lướt qua vài người bạn nhỏ, mang theo những ánh mắt đồng tình. Chẳng trách lại như thế, bởi vì giỏ tre của Tiểu Bảo Châu chỉ có một tầng nấm rất mỏng ở dưới đáy, thoạt nhìn số nấm ít ỏi đó tưởng chừng có thể bỏ ra rồi đếm được.
Tóm lại, chính là rất ít ỏi.
Những bạn nhỏ nào có được nấm nhiều hơn Tiểu Bảo Châu, đều kiêu ngạo ưỡn ngực, lỗ mũi đều hếch lên trên trời.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Châu vẫn giữ nguyên thái độ “mặt không biểu tình”, nhưng thật ra trong lòng của cô bé đang nhủ thầm: Tôi nổi giận, tôi nổi giận thật đấy, tôi không hái được nấm, cho nên tôi phải nổi giận. Bởi vì sắc mặt Tiểu Bảo Châu thật sự rất “khó coi”, thế cho nên mọi người không dám chủ động tiến lên để chào hỏi, sợ ớt cay nhỏ này lại sặc người.
Không có thu hoạch, thực bực bội, bọn họ đều hiểu được.
Một ít bạn nhỏ vốn dĩ thu hoạch không được nhiều lắm, nhưng dưới sự giúp đỡ của Tiểu Bảo Châu, lại cảm thấy thỏa mãn mà tươi cười. Thật ra mình cũng hái được không ít mà nhỉ.
Cứ như vậy, dưới những ánh mắt có đắc ý, có đồng tình, có nhạo báng, Bảo Châu bước nhanh để trở về nhà.
Vừa vào cửa, đuôi mắt của cô bé lập tức cong lên, không ngừng cười ha ha.
Trong phòng, Bảo Nhạc nghe được bên ngoài truyền đến tiếng cười âm trầm đến như vậy, nhóc con hoảng sợ, thân hình nhỏ nhắn co rút lại thành một cục, vô cùng bất an mà nhỏ giọng nói: “Chị, chị ơi?”
Bảo Châu chạy nhanh vào nhà, nói: “Là chị.”
Cô bé nói: “Không cần phải sợ.”
Bảo Nhạc nhìn về phía sau Bảo Châu, đáng yêu hỏi: “Không có anh trai ạ.”
Bảo Châu ừ một tiếng, nhưng cô bé không giải thích gì thêm cho em trai nữa cả, cô bé đem Tiểu Bảo Nhạc thả ra ngoài, vỗ vỗ mông nhỏ của nó, nói: “Đi ra ngoài chơi đi.”
Bảo Nhạc không ra cửa, ngược lại nó chống tay nhỏ lên trên bệ bếp, nhón mũi chân, nhìn vào trong giỏ tre.
Bảo Châu: “Trời ơi, em cẩn thận một chút đi. Em làm như vậy khiến cho chị lo lắng đầu em sẽ xoạch một cái rồi rơi xuống mất.”
Tiểu Bảo Nhạc dẩu miệng: “Chị chỉ biết hù dọa người thôi.”
Bảo Châu cười hì hì: “Đừng lo lắng, hôm nay chúng ta đã thu hoạch được rất nhiều.”
Tiểu Bảo Nhạc nghiêng đầu, mắt to nhìn chị Bảo Châu của nó rồi a một tiếng thật trầm, bày ra bộ dáng “Em đã hiểu rồi.”
Bảo Châu không quan tâm thằng bé đang nghĩ đến cái gì nữa, cô bé nói: “Em qua bên kia chơi đi, đừng ở đây làm phiền chị.”
Tiểu Bảo Nhạc nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn xách theo cái băng ghế nhỏ, đi vào trong viện, rồi ngồi xuống.
Bảo Châu không vội làm cơm chiều, cô bé băm cỏ khô để cho gà ăn trước. Tài sản vô cùng quý giá của nhà bọn họ chính là mấy con gà mái già. Gà mái già đẻ trứng, bọn họ mới có thể bổ sung dinh dưỡng hoặc là để đổi tiền. Cho nên không được quên việc cho gà ăn.
Tiểu Bảo Nhạc nhìn hai con gà mái đang tranh nhau ăn, vỗ miệng nhỏ, nhẹ giọng nói: “Gà mái, ăn cơm đi.”
Bảo Châu ừ một tiếng, nói: “Đúng vậy nha.”
Cô bé hiểu ý nhóc con đang muốn diễn tả, nói: “Chờ một chút chúng ta cũng sẽ ăn cơm.”
Tiểu Bảo Nhạc lập tức cười lộ ra hàm răng nhỏ, nó xoay quanh băng ghế của mình, nhìn chị của nó nấu cơm.
Sau khi cơm hộp nhặt được đã bị ăn hết sạch, Tiểu Bảo Châu cùng anh trai tuy rằng mỗi đứa bắt được một con gà. Nhưng thịt gà đó đã được mẹ làm thịt xông khói rồi, chỗ thịt ấy phải để dành để ăn tết, cho nên đồ ăn trong nhà bọn họ lại vẫn đạm bạc như trước kia.
Nhưng mà mấy đứa trẻ cảm thấy chuyện đó là bình thường thôi, không có chút nào buồn bã nào hết.
Bởi vì, chuyện tốt như vậy làm gì có thể gặp được thường xuyên đâu. Bọn họ đã quen với việc cơm canh đạm bạc rồi.
Mặc kệ là Tiểu Bảo Sơn, Tiểu Bảo Châu hay là nhóc con Bảo Nhạc, chúng đều quen với những bữa cơm ăn không đủ no.
Tiểu Bảo Châu nhặt nấm, cầm vải dầu lên, nhẹ nhàng lau đáy nồi. Nghĩ đến bên người anh Bảo Sơn bây giờ đang có một thùng dầu tinh khiết, Tiểu Bảo Châu hít sâu một hơi, lại lau thêm một lần nữa.
Tiểu Bảo Nhạc đôi mắt lập tức mở to ra, lập tức nói: “Hôm nay nấu nhiều đồ ăn vậy ạ?”
Bảo Châu gật đầu, ừ một tiếng.
Tiểu Bảo Nhạc mặt mày liền hớn hở.
Bảo Châu xào đồ ăn, lại nấu cơm gạo lức với khoai lang đỏ, lúc này Thích Ngọc Tú cũng đã về đến nhà, thân thể gầy ốm mang theo vài phần mỏi mệt. Tuy rằng sức lực của cô so với người khác lớn hơn, nhưng mà phải thu hoạch vụ thu liên tiếp trong mười ngày, làm sao có thể không mệt đây?
“Mẹ!”
Bảo Châu nghe được tiếng mở cửa rào tre ở ngoài sân, lập tức chạy ra ngoài, nhanh không thể tả.
Thích Ngọc Tú hoảng sợ: “Có chuyện gì vậy con?”
Bảo Châu chạy nhanh tới ôm chặt Thích Ngọc Tú, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ cùng con đi ra ngoài một chuyến đi ạ.”
Chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện này được.