Tuy rằng bọn chúng đều còn nhỏ, nhưng Thích Ngọc Tú vẫn nguyện ý thương lượng cùng các con. Cho dù bọn chúng đưa ra suy nghĩ gì đi chăng nữa, dù ngây ngô, dù chưa trải qua sự đời … cô cũng cảm thấy được an ủi đôi chút, không còn cái suy nghĩ cả nhà chỉ còn một mình mình cố gắng nữa.
Nhưng mà, thực tự nhiên, hai đứa trẻ thường xuyên trao đổi cùng mẹ, lại trở thành hai đứa nhỏ rất có chủ kiến, rất biết đối nhân xử thế.
“Mẹ không phải không tin hai đứa, nhưng mà loại chuyện này, mẹ thật sự……”
Cô càng suy nghĩ, càng không thể hình dung ra nổi rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Cô cúi đầu nhìn gạo và bột mì, quyết đoán nói: “Đêm nay hấp bánh bao ăn.”
Bảo Châu: “Hả?”
Cô bé cùng anh Bảo Sơn cũng không biết đề tài từ khi nào đã chuyển sang chuyện ăn uống rồi, cho nên hướng một ánh mắt mê man nhìn về phía mẹ của mình.
Thích Ngọc Tú: “Mặc kệ thế nào, trước hết chúng ta phải nếm thử đồ ăn ngon cái đã.”
Nếu đã không hình dung ra được, vậy thì không cần nghĩ nữa, dù sao theo như những gì con gái nói, chuyện này không phải chuyện yêu ma quỷ quái, không cần bọn họ phải nhọc lòng đi tìm hiểu rõ nguồn gốc và căn nguyên.
Thích Ngọc Tú lập tức đứng dậy, thật cẩn thận mở túi, múc ra hai gáo bột.
“Bột mì quá tốt, màu trắng nõn. Bột mì trong thành Phú Cường không có loại nào tốt như loại này hết. Không bằng cái này, một chút cũng không bằng cái này.” Thích Ngọc Tú lẩm bẩm mãi không ngừng nghỉ.
Mà lúc này, Tiểu Bảo Sơn nhìn vào trong túi, chỉ vào một chữ trên túi nói: “To.”
Trên mặt túi có chữ viết.
Thích Ngọc Tú nghiêm túc nói: “Buổi tối nay trước khi nấu cơm, các con thay mẹ đem túi này đi huỷ đi.”
Thích Ngọc Tú bỏ hết gạo ra ngoài, dưới sự trợ giúp của hai đứa nhỏ đem bao gạo hủy đi. Cô múc ra một muỗng gạo, lại ngẫm nghĩ, rồi thật mạnh dạn lại múc thêm một muỗng nữa, nói: “Sáng ngày mai cho các con ăn cháo.”
Nói xong, cô đem hai cái túi buộc thật kỹ lại, di chuyển cái tủ qua một bên, đem gạo và bột mì đều cất vào “Phòng bí mật” ở trong buồng.
Làm như vậy cũng không phải do gần nhà bọn họ có nhiều trộm, mà là nhà bọn họ đã cũ rồi, khắp nơi đều lộn xộn, khiến cho bọn họ tập thành thói quen cất đồ trong núi như vậy. Khi một nhà bọn họ chuyển tới nơi này, chồng của cô liền đem mật thất của nhà chỉ cho cô, chỉ là bọn họ đã kết hôn nhiều năm, cũng không có đồ tốt gì để cất vào đó.
Lúc này đây thật là ngoài dự liệu, thế mà cuối cùng căn hầm bí mật kia cũng được phát huy tác dụng của nó rồi.
“Mẹ, chúng ta ăn cái này đi ạ.”
Tiểu Bảo Châu nuốt nước miếng, không thể tin được hôm nay mẹ lại hào phóng như vậy, có đồ ăn ngon, không phải là cất đi rồi từ từ để ăn sao?
Tuy rằng lần trước đồ ăn ngon đều ăn hết rất nhanh, nguyên do là sợ để lâu bị hỏng thì rất lãng phí, nhưng lần này lại không giống như thế.
Thích Ngọc Tú: “Chúng ta không ăn thử, thì làm sao biết được chúng có phải là thứ tốt hay không chứ?”
Hai tròng mắt của Tiểu Bảo Châu sáng lấp lánh: “Mẹ thật là thông minh.”
Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Nếu không thông minh thì mẹ làm sao là mẹ của các con được.”
Cô nói: “Ra gọi em trai của con vào đây đi.”
Bạn nhỏ đang trông cửa, Tiểu Bảo Nhạc không hề vui vẻ gì đi vào nhà, giơ tay lau cái mũi, nước mũi chảy ra, cất tiếng trong veo nói như người lớn: “Vừa đói vừa lạnh.”
Thích Ngọc Tú lập tức liền hối hận, thể chất của con trai cô yếu ớt như vậy, tại sao cô lại để cho nó ở ngoài trời lạnh lâu như thế cơ chứ, liền vội vàng nói: “Bảo Nhạc đừng nóng vội, mẹ nấu đồ ăn nóng ngay đây.”
Cô nói: “Thôi, hôm nay đã khuya, không hấp bánh bao, chúng ta làm bánh canh đi nhé.”
Cô lấy một miếng gừng nho nhỏ từ trong ngăn tủ ra, nói: “Xông gừng một chút, ấm thì sẽ đổ mồ hôi.”
Thích Ngọc Tú rất nhanh liền bận rộn làm việc, mấy năm rồi cô chưa có dịp làm đồ ăn ngon như vậy, cho nên hơi căng thẳng, động tác trên tay cực kỳ cẩn thận.
Tiểu Bảo Nhạc cực kỳ đói, đang muốn ăn cháo khoai lang, lại nhìn thấy bột mì trắng nõn đang được nhào nặn ở trên tay mẹ. Đôi mắt thằng bé không thèm chớp một cái nào, nuốt nước miếng, rồi cứ đứng im không nhúc nhích, gắt gao mà nhìn thẳng.
Bảo Châu vào nhà lấy ra áo khoác nhung, nói: “Lại đây nào, Bảo Nhạc mở cánh tay ra nha.”
Tiểu Bảo Nhạc nhìn quần áo ở trên người, mấp máy cái miệng nhỏ, kích động nói: “Quần áo mới ạ.”
Tiểu Bảo Châu phồng má, dịu dàng nói: “Không phải của nhà mình đâu, là đi mượn đó.”
Ánh mắt Tiểu Bảo Nhạc đang phát sáng liền tối xuống, nhưng nó lại nhanh chóng gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Chúng ta có đồ ăn ạ.”
Bảo Châu cười khanh khách liền gật đầu, nói: “Đúng rồi, chúng ta có đồ ăn. Nhưng mà Bảo Nhạc không được nói cho người khác biết nhé, bằng không người khác sẽ lấy đi mất, Bảo Nhạc liền không có đồ ăn. Chúng ta đều phải đói bụng.”