Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 31: Năng lực này, quá nghịch thiên rồi

Chương 31: Năng lực này, quá nghịch thiên rồi

Máu tươi và nội tạng của cự mãng ba mắt chảy đầy đất, một mùi hôi thối bốc lên, vô cùng khó ngửi.

"Người anh em à, nếu thật sự không sống lại được... vậy cũng đừng trách ta nhé. Dù sao ta cũng không thể lấy đồ đệ của ta ra thí nghiệm được." Tu Thần thì thầm nói.

Sau đó hắn xòe bàn tay ra.

Trong khoảnh khắc, cả bàn tay Tu Thần nổi lên vầng sáng màu xanh lá, vầng sáng này nhanh chóng tan thành vô số điểm sáng nhỏ rời khỏi bàn tay hắn, vây quanh thi thể của cự mãng ba mắt sau đó thâm nhập vào.

"Xoẹt..."

Một âm thanh kỳ quái vang lên.

Tu Thần thấy máu tươi và nội tạng của cự mãng trên mặt đất lại bị những điểm sáng xanh chậm rãi cắn nuốt mà biến mất. Sau đó, thi thể đã chia làm hai nửa của cự mãng ba mắt bắt đầu từ từ xác nhập lại.

Sau khi thi thể xác nhập xong thì lóe lên một luồng sáng xanh chói mắt, khiến cả thi thể bị ánh sáng đó bao trùm.

Thời gian khoảng mười hô hấp trôi qua, ánh sáng xanh giảm dần rồi rút vào trong thi thể cự mãng, sau đó biến mất không còn tung tích.

Cự mãng ba mắt mở to ba con mắt của nó ra.

Ta là ai?

Ta ở đâu?

Ta đang làm gì đây?

Đó là toàn bộ ý nghĩ hiện giờ trong đầu cự mãng ba mắt, sau đó nó mơ hồ nhìn về phía Tu Thần, rồi đột nhiên nó nhớ ra toàn bộ!

Bản thân nó bị người kia túm tới, sau đó chém thành hai khúc đấy!

Trốn!

Lập tức trốn thôi!

Cự mãng ba mắt lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng nó chỉ vừa mới có ý nghĩ này thì thân thể nó đã vỡ ra thành từng khối nhỏ, biến thành một đống thịt nhão lớn.

Tu Thần lại sử dụng năng lực, thịt rắn nát bấy lại dần dần hợp lại, một lát sau lại trả về một con cự mãng mơ hồ.

Cự mãng ba mắt dùng ánh mắt mê man nhìn về phía Tu Thần, hiện tại nó có cảm giác bản thân hình như đang nằm mơ.

Nếu không vì sao nó chết rồi nhưng lại vẫn còn sống?

Người này là Thần sao? Có thể giúp cho nó sống lại ư?

"Ừ, không tồi." Tu Thần gật gật đầu.

Sau đó, Tu Thần nhổ một cái vảy rắn xuống, tại thời điểm vẻ mặt cự mãng ba mắt còn đang treo đầy dấu chấm hỏi, thì thân thể nó đã hóa thành tro bụi, biến mất không còn một mảnh.

Tu Thần nhìn nhìn miếng vảy rắn trong tay, lại một lần nữa phát động năng lực.

Lần này, số điểm sáng màu xanh lá xuất hiện nhiều và mạnh hơn trước vô số lần, trong phạm vi một trăm mét đều là một màu xanh lá mờ mịt.

Vảy rắn kia bắt đầu sinh ra da rắn, tiếp đó là thịt rắn, tốc độ lần này vô cùng chậm rãi.

Nửa giờ sau, cự mãng ba mắt mới hoàn toàn khôi phục lại bộ dạng ban đầu.

Tu Thần lại thầm chấn động trong lòng.

Năng lực Chấp Chưởng Sinh Tử này quả thực quá biến thái rồi!

Chỉ còn lại một miếng vảy rắn mà cũng có thể làm sống trở lại?

Quá nghịch thiên!

Đáng tiếc, con rắn này không có lông, bằng không Tu Thần còn muốn bứt một sợi lông ra thử lần nữa.

Lúc này, cự mãng ba mắt đã trong trạng thái sống không còn gì luyến tiếc rồi, nó hữu khí vô lực nâng đầu nhìn lén Tu Thần một cái, sau đó lại ỉu xìu rũ xuống đất, biểu cảm như muốn nói, ngươi đến đây đi, tiếp tục đi nào, ngươi vui vẻ là tốt rồi. Tu Thần có không giam cầm nó thì nó cũng không trốn không quậy, tựa như một con rắn đã chết, nằm im trên mặt đất không thèm nhúc nhích.

Thấy bộ dạng đó của cự mãng ba mắt, Tu Thần buồn cười nói: "Được rồi, nên thử đều đã thử xong rồi, ngươi đi đi."

Đầu rắn lại nâng lên, ánh mắt tràn ngập sự không tin tưởng đối với Tu Thần.

Nó giả bộ bò đi khoảng một mét rồi quay đầu lại nhìn Tu Thần một cái, sau đó lại bò thêm một mét, lại quay đầu nhìn.

Sau khi quay đầu lại hơn mười lần, nó rốt cuộc xác định Tu Thần thật sự đã buông tha cho nó, vì thế nó phóng đi như bay.

Tu Thần lại vẫy vẫy tay, bởi vì hắn là cung Xử Nữ, cho nên mọi thứ phải hoàn hảo, phương pháp nào cũng phải thử một lần.

Một con lợn rừng bay tới, Tu Thần trực tiếp nhổ một cọng lông của nó rồi khiến nó tan thành tro bụi.

Một giờ sau, lợn rừng phục hồi như cũ xuất hiện trước mặt hắn.

Tốt rồi, bây giờ tâm tình hắn đã hoàn toàn thoải mái.

Giờ khắc này, Tu Thần cảm giác toàn thân hắn đều thông thấu, vô cùng sảng khoái.

Năng lực của cấp thứ ba này phát huy vô cùng trọn vẹn hai chữ "vô địch".

Hắn chỉ cần một sợi lông là có thể giúp người khác sống lại hoàn toàn!

Hơn nữa bản thân hắn cũng không chịu bất kỳ tổn thất nào.

Về sau chỉ cần là người của hắn, đồ đệ và sủng vật của hắn, trữ lại một sợi lông trong miếu thì hắn mặc kệ chúng nó phóng túng cỡ nào cũng được!

Nếu chúng bị giam cầm thì chỉ cần nghĩ biện pháp tự sát, hắn sẽ làm chúng sống lại chỉ trong tích tắc.

Sau khi thả lợn rừng chạy đi, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, một ý nghĩ vô cùng lớn mật.

Nếu như hắn ăn Kim Cầu, hoặc là đưa Kim Cầu cho Kinh Như Tuyết và đám Tiểu Vũ luyện hóa hấp thu, nhưng vẫn lưu lại một phần nhỏ, vậy thì có thể làm nó sống lại hay không?

Sau khi sống lại thì dược tính của nó còn giống như lúc ban đầu nữa hay không?

Hiện tại nó cũng được coi là yêu linh, là sinh vật rồi.

Chỉ cần là sinh vật vậy thì hắn có thể khống chế sinh tử của nó chứ?

Tu Thần có hơi không xác định.

Hắn rất muốn thử, nhưng lại lo lắng không làm nó sống lại được.

Tên nhóc kia vẫn luôn rất đáng yêu, rất thú vị, bởi vì một cái ý nghĩ không có một chút tác dụng nào đối với bản thân mà lại lấy sinh mệnh nó ra đùa giỡn, thì có phần mất nhiều hơn được.

Hắn ở trong lĩnh vực của mình chính là bất tử bất diệt, tồn tại vô địch.

Năng lực của cấp thứ ba nói trắng ra cũng chỉ là giúp người khác, không có cái lông nào quan hệ tới hắn, tính ra thì cũng chỉ là nhiều thêm một kỹ năng làm màu mà thôi.

"Trước tiên cứ bỏ qua ý tưởng này đã, sau này tìm một linh vật tiên thiên cấp bậc thấp hơn một chút thí nghiệm là được." Tu Thần lắc đầu cười, xoay người đi về phía đỉnh núi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch