Chương 33: Thăng cấp giống như ngồi tên lửa, ngăn cũng ngăn không nổi.
Lôi vân trên đỉnh núi Thiên Tử càng ngày càng dày, tiếng sấm nổ vang bên tai cũng càng ngày càng lớn, trong nhất thời, gió núi gào thét mà tới, cây cối trong phạm vi trăm dặm điên cuồng lắc lư, có vài cây còn bị trực tiếp nhổ tận gốc.
Thế nhưng, phạm vi đỉnh núi vẫn gió êm sóng lặng như trước.
Tu Thần chống cằm nhìn Kinh Như Tuyết, hoàn toàn không thèm để ý tới lôi vân kia.
Có hắn ở đây, cái gì cũng không đánh xuống được.
Kim Cầu ngồi trên đầu Tiểu Bạch tò mò nhìn Kinh Như Tuyết, mà Tiểu Vũ thì đậu trên đầu Kim Cầu.
Chỉ thấy Kinh Như Tuyết bỗng nhiên quát nhẹ một tiếng, linh khí màu tím chung quanh thân thể nàng trong nháy mắt nổ tung, một làn khí lãng cường đại thổi quét bát phương, khiến mặt đất xung quanh đều bị thổi tới nổ tung lên.
Tu Thần vung tay lên, dòng khí lan chấn động kia trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng, mặt đất vỡ tan cũng lập tức khôi phục nguyên dạng.
"Wow, ô!"
Kim Cầu bên cạnh bỗng nhiên dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Tu Thần.
Một chiêu này thoạt nhìn rất đẹp trai, thong dong bình tĩnh, sâu không lường được.
"Ầm ầm!"
Đúng lúc này, trên chín tầng trời giáng xuống ba đạo thiên lời.
Khí tức toàn thân Kinh Như Tuyết không ngừng dâng cao, thân thể xuất hiện một vòng ánh sáng màu tím.
Tu Thần vốn muốn ra tay đánh tan ba đạo thiên lôi này, nhưng trong nháy mắt giơ tay lên lại bỏ qua ý nghĩ này.
Công pháp Thiên giai sinh ra dẫn tới lôi kiếp.
Đây là kiếp nạn của Kinh Như Tuyết, cũng là kỳ ngộ của nàng. Nàng có thể lợi dụng lôi kiếp rèn luyện thân thể, tăng trưởng tu vi. Nếu chống đỡ được, thì đối với nàng vô cùng có ích, đương nhiên, chống không được thì tan thành tro bụi.
Chỉ là có Tu Thần ở đây, thì những chuyện đó không là gì cả.
Tu Thần vươn tay ra không trung, bứt lấy một sợi tóc của Kinh Như Tuyết vào tay.
Có cọng tóc này rồi, cho dù Kinh Như Tuyết tạo ra sóng gió cỡ nào cũng chả là gì.
Kinh Như Tuyết cũng cảm nhận được tóc mình bị bứt đi, nhưng giờ phút này nàng đang toàn lực chuẩn bị đối kháng với lôi kiếp cho nên không rảnh phân tâm.
"Rầm!"
Đạo thiên lôi thứ nhất đánh lên người nàng, vầng sáng màu tím bao quanh thân thể nàng chỉ thoáng chấn động một cái.
"Rầm!"
Đạo thiên lôi thứ hai theo sát tới, lần này uy lực mạnh mẽ hơn đạo thiên lôi thứ nhất khá nhiều, nhưng vẫn không đủ để phá tan vầng sáng kia.
"Rầm!"
Một đạo thiên lôi cuối cùng cũng lập tức giáng xuống.
Lần này, vầng sáng màu tím kia không còn như mặt hồ gợn sóng nữa mà chấn động dữ dội hẳn lên, chỉ là còn chưa có vỡ.
"Lôi kiếp lần này, dường như cũng chả có gì đặc biệt nhỉ?" Tu Thần lắc đầu chép miệng nói.
Còn tưởng rằng lôi kiếp sẽ trâu bò cỡ nào chứ, ngay cả cái vòng phòng hộ của con gái nhà người ta cũng không phá được.
Rác rưởi.
[Đồ đệ Kinh Như Tuyết của ngài đột phá tới Pháp Tướng cảnh, ngài nhận được 100 điểm lĩnh vực và 1000 điểm kinh nghiệm.]
[Đồ đệ Kinh Như Tuyết của ngài đột phá một tầng tu vi, ngài nhận được 10 điểm lĩnh vực và 100 điểm kinh nghiệm.]
[Đồ đệ Kinh Như Tuyết của ngài đột phá một tầng tu vi, ngài nhận được 10 điểm lĩnh vực và 100 điểm kinh nghiệm.]
...
[Đồ đệ Kinh Như Tuyết của ngài đột phá một tầng tu vi, ngài nhận được 10 điểm lĩnh vực và 100 điểm kinh nghiệm.]
Âm thanh của hệ thống vang lên liên tiếp mười lần!
Kinh Như Tuyết chỉ trong nháy mắt đã từ Linh Hải cảnh tầng chín đột phá tới Pháp Tướng cảnh tầng chín!
Một cảnh giới lớn và chín tầng cảnh giới nhỏ!
Tu Thần trợn trừng mắt nhìn qua.
Tu luyện thành một bộ công pháp Thiên giai, tốc độ tu vi tăng trưởng đều sẽ nhanh như vậy sao?
Đệt mợ, quả thực giống như ngồi tên lửa vậy, ngăn cũng ngăn không được.
Đây là cái người ta gọi là thiên tài sao?
Thật hâm mộ quá đi.
Đáng tiếc ta là phế vật, trực tiếp là vô địch rồi, một chút khoái cảm khi tu vi thăng cấp đều không có.
Haizzz, nhân sinh vô địch chính là tẻ nhạt và vô vị như vậy đấy.
Các ngươi xem Kinh Như Tuyết đi, sáng tạo ra công pháp Thiên giai, sau đó ngay cả lôi kiếp cũng không phá được vòng phòng ngự của nàng, tu vi thì trực tiếp thăng lên mười tầng!
Hai mươi tuổi đã là Pháp Tướng cảnh tầng chín, chỉ thiếu chút nữa là bước vào Thần Thông cảnh, thế này e là đã phá vỡ kỷ lục rồi nhỉ?
Đồ đệ như thế, tương lai là không thể đo lường!
Tu Thần lắc đầu thở dài trong lòng.
Dưới chân núi Thiên Tử.
Huyết Sát Cốt Ma và hổ yêu đồng thời ngẩng đầu, vừa vặn thấy ba đạo thiên lôi trên đỉnh núi.
"Lôi kiếp công pháp? Trên đỉnh núi có người sáng tạo công pháp Thiên giai sao?" Huyết Sát Cốt Ma vô cùng chấn động.
Hổ yêu thì nuốt nuốt nước miếng.
Nó không có công pháp, cũng không học được công pháp, chỉ là đã sống lâu như vậy thì cũng biết được một chút, ba đạo thiên lôi là kiếp nạn khi công pháp Thiên giai sinh ra!
Có thể sáng tạo công pháp Thiên giai thì phải là dạng thực lực gì?
Sợ là cường giả nhân loại tu vi Hóa Thần cảnh tương đương với nó cũng không thể làm được đâu?
Trên đỉnh núi này rốt cuộc là tồn tại bực nào?
Lần trước người ta đã mở một mặt lưới để cho nó chạy thoát, lần này có khi nào có đến mà không có về không?
"Đại nhân... Cái... Cái công pháp Thiên giai kia phải là người rất lợi hại mới có thể sáng tạo ra chứ nhỉ?" Hổ yêu nhìn về phía Huyết Sắc Cốt Ma, giọng điệu nhỏ nhẹ hỏi.
Nhưng thật ra nó đang biến tướng nhắc nhở Huyết Sắc Cốt Ma rằng, ngươi nhìn thấy chưa, trên đó có lão đại có thể sáng tạo ra công pháp Thiên giai đấy, mấy tên tiểu đệ cấp sáu chúng ta vẫn không cần đi lên giúp vui đâu.
Huyết Sắc Cốt Ma cười lạnh một tiếng.
"Đúng lúc, ta thiếu một bản công pháp Thiên giai."
Hổ yêu trợn trừng mắt.
Ngươi, con mẹ nó là yêu đấy!
Tuy rằng có thể biến thành hình nhân loại, nhưng cấu tạo thân thể hoàn toàn không giống đâu!
Học công pháp cái mông ấy!
Trong lòng hổ yêu đang không ngừng chửi đổng, nhưng mặt ngoài lại phải cười hì hì, chỉ là điệu cười kia quả thực còn khó coi hơn so với khóc.
"Đi thôi, đi dẫn đường phía trước." Huyết Sắc Cốt Ma quay đầu nhìn về phía hổ yêu, cười lạnh nói.
Con mẹ nó!
Từ đây đi lên tới đỉnh núi thôi mà còn muốn ông đây dẫn đường!
Rõ ràng là muốn lấy ông đây làm mồi nhử!
Hổ yêu thầm mắng Huyết Sắc Cốt Ma trong lòng mấy lần.