Lâm Thanh Âm cảm thấy người phàm tục cũng rất thú vị, chẳng trách các đệ tử đều thích đi ra ngoài rèn luyện, ngoại trừ cơm khó ăn ra thì không có khuyết điểm gì khác.
Nhắc đến ăn cơm, Lâm Thanh Âm sờ sờ bụng cảm thấy có chút bất lực, buổi sáng cô đã miễn cưỡng nhét một tô mì sợi vào rồi tại sao bây giờ lại đói bụng nữa?
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, lúc này Lâm Thanh Âm mới phát hiện thì ra lại đến lúc nên ăn cơm.
Ăn ba bữa một ngày thật sự là đủ phiền phức, Lâm Thanh Âm thở dài đang định bắt xe buýt về thì nghe thấy tiếng thở hổn hển từ phía sau lưng: “Thầy…thầy bói, chờ tôi với.”
Lâm Thanh Âm quay đầu nhìn lại, thì ra là cái tên lừa đảo thầy bói Vương đuổi theo, cô đi đến bóng cây đằng sau đứng, nhướng mày nhìn hắn: “Anh có việc gì sao?”
Lau mồ hôi trên trán, trên mặt thầy bói Vương hiện lên nụ cười ân cần: “Ban nãy khi em vừa đi tôi lập tức hối hận. Em xem hôm nay chúng ta cũng có thể coi như hữu duyên, sao có thể không lưu số điện thoại chứ! Khi bác gái Trần kia đi còn nói chờ sau khi sinh nhật con gái bà ấy xong xuôi sẽ mang theo quà tới cảm ơn em nữa, em xem tôi không có phương thức liên hệ với em, đến khi đó phải liên hệ với em như thế nào?”
Lâm Thanh Âm nhướng mày khó hiểu: “Phương thức liên hệ là cái gì?”
Thầy bói Vương có hơi không hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Thanh Âm, gãi đầu cười ngượng ngùng nói: “Chính là lưu số điện thoại qua lại hoặc là thêm Wechat hay gì đó?”
Lại là điện thoại!
Lâm Thanh Âm mặt không thay đổi nhìn thầy bói Vương một lát rồi quay đầu bỏ đi: “Tôi không có điện thoại!”
Thầy bói Vương sửng sốt một chút, nhắm mắt chạy theo sau: “Thời đại nào rồi sao còn không có điện thoại di động? Bây giờ học sinh tiểu học đều mang đồng hồ cảm ứng đi học!”
Thấy Lâm Thanh Âm không trả lời lại gì cả, thầy bói Vương chỉ có thể lấy lui làm tiến, liếm mặt hỏi: “Mình cùng nhau đi ăn một bữa cơm được không? Tốt xấu gì tôi cũng xem như bạn đồng hành, giao lưu trao đổi kinh nghiệm thôi.”
Nghe thấy hai chữ ăn cơm Lâm Thanh Âm càng đi nhanh hơn, cơm khó ăn như vậy về nhà ăn là được rồi, để cô lấy số tiền tự mình vừa kiếm được ra ăn cơm, không có cửa đâu!
Vốn dĩ thầy bói Vương đã hơi béo, bây giờ lại là lúc nóng nhất giữa trưa, chạy một đoạn đường này đã toát không ít mồ hôi, hiện giờ lại đuổi theo bên cạnh Lâm Thanh Âm cả một chặng đường, mồ hôi trào ra nhiều đến mức chảy vào trong mắt, khiến hắn ứa ra nước mắt.
“Tôi nói này, em đi chậm một chút được không?” Thầy bói Vương lau mắt với vẻ mặt tuyệt vọng: “Đã trưa rồi, không phải khi em về nhà cũng phải ăn cơm mà! Tôi biết một nhà hàng gần đây ăn khá ngon, tôi mời em đi ăn thử.”
Lâm Thanh Âm dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Anh mời khách?”
“Tôi mời tôi mờ!” Thầy bói Vương gật đầu như gà mổ thóc: “Em thích ăn gì thì cứ gọi cái đó, tôi mời khách.”
Lâm Thanh Âm suy nghĩ một lúc rồi mới miễn cưỡng gật gật đầu, mặc dù người đàn ông họ Vương này bói toán chẳng ra gì nhưng nhìn có vẻ như anh ta có thể thu hút được rất nhiều khách hàng.
Lâm Thanh Âm nghĩ đến sáng nay ngồi chờ ở công viên hai giờ liền không có một đơn hàng nào còn dẫn cảnh sát đến, cho nên hiện tại cô liền quyết định cùng hắn đi tham khảo bí quyết buôn bán.