Mẹ của Thanh Âm nhìn thấy con gái mình chủ động đi ra chào hỏi, không khỏi lộ ra biểu cảm vui mừng, từ khi Lâm Thanh Âm nhảy xuống sông cho đến nay, hơn phân nửa thời gian là tự nhốt mình trong phòng, mà công việc của hai vợ chồng họ lại bận rộn, thời gian gặp mặt của một nhà ba người bọn họ thật sự là quá ít, muốn ngồi xuống cùng nhau tâm sự cũng không có thời gian.
Đặt đồ ăn trong tay lên bếp, mẹ của Thanh Âm cẩn thận lấy ra từ bên trong nửa trái dưa hấu cắt thành nhiều miếng nhỏ, rồi đẩy tới trước mặt Lâm Thanh Âm: “Hôm nay mẹ tan làm sớm, tranh thủ đi chợ mua mấy món đem về nhà, để tối nấu món ngon cho con ăn.”
Lâm Thanh Âm nhớ lại hương vị của món rau luộc bình thường cô hay ăn nên đối với tay nghề của mẹ Thanh Âm không có hy vọng gì.
Cô vốn nghĩ rằng mấy cái thứ như cơm cực kỳ khó ăn, nhưng trưa hôm nay sau khi được ăn một bữa mỹ thực cô mới hiểu ra rằng, cơm vô tội, là do tay nghề của mẹ Thanh Âm quá kém.
Thấy Lâm Thanh Âm ngơ ngác ngồi trên sô pha, mẹ Thanh Âm dịu dàng giục một câu: “Ăn dưa hấu đi con, khi mua mẹ cố ý chọn quả này từ tủ lạnh, giờ vẫn còn lạnh đó.”
Kiếp trước loại cái cây không có linh khí này sẽ không được phép đưa đến trước mặt Lâm Thanh Âm, trong trí nhớ của nguyên chủ thì mấy năm nay số lần được ăn dưa hấu cũng không nhiều lắm, với tình hình kinh tế của gia đình bọn họ thì có thể thỏa mãn cả nhà ba người ấm no đã tốt lắm rồi, trái cây linh tinh đã xếp vào hàng ngũ xa xỉ.
Lâm Thanh Âm cắn một miếng dưa hấu, ngọt mọng nước, hương vị cũng không tệ lắm. Cô ăn liên tục ba miếng vẫn chưa đã thèm, lau lau tay, quay đầu nhìn mẹ: “Nợ trong nhà đã trả hết chưa mẹ?”
Bàn tay đang nhặt rau của mẹ Thanh Âm dừng lại, bà ngẩng đầu lên cùng con gái đang ngồi trên sô pha bốn mắt nhìn nhau, nghĩ một lúc rồi bà buông đồ ăn trong tay đi đến chiếc ghế dài đối diện Lâm Thanh Âm ngồi xuống.
“Thanh Âm, cha và mẹ thực sự rất xin lỗi con.” Mẹ Thanh Âm áy náy nhìn đứa con gái mặc một bộ quần áo cũ kỹ trên người, đôi mắt có chút đỏ lên: “Nếu không phải vì để trả nợ trong nhà, con hẳn là đã được học trường cấp ba trọng điểm thay vì bị bắt nạt ở trường học hiện tại.”
Giọng của mẹ Thanh Âm có chút nghẹn ngào, nhưng dường như bà sợ kích thích đến Lâm Thanh Âm mà bà cố nén cảm xúc của chính mình, cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Năm đầu thi không tốt cũng không sao hết, cách kỳ thi đại học vẫn còn tới hai năm. Nền tảng của con rất tốt, chỉ cần nỗ lực là nhất định có thể cố gắng đuổi kịp. Thanh Âm, hứa với mẹ, đừng tỏ bỏ bản thân như vậy nữa, mình thử lại một lần nữa được không con?”
Lâm Thanh Âm có chút bối rối: “Còn phải tiếp tục đi học hả mẹ!?” Cô nhớ lại một chút ký ức của nguyên chủ, hình như lúc trước khi cô ấy tự tử đã từng nói không bao giờ muốn đi học nữa, thì ra mấy câu đó không tính sao?
“Con không cần phải áp lực!” Mẹ Thanh Âm trả lời lại ngay lập tức: “Đến lúc khai giảng mẹ sẽ đi nói chuyện con bị bắt nạt trong khuôn viên trường với giáo viên của con, mẹ nghĩ họ sẽ không mặc kệ mà ngồi xem đâu.
Mẹ thật sự không muốn con từ bỏ chính mình như vậy…” Mẹ Thanh Âm nói xong lại không kìm được nước mắt.