Giật xuống dây chuyền mặt ngọc trên cổ, tay cha Khương run lên: “Ý cháu là vì sợi dây chuyền mặt ngọc này đã hại bác biến thành như bây giờ sao?”
Ông nhìn đứa con trai đứng cạnh, nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi khúc mắc này: “Không phải cháu đã nói con trai bác trời sinh mang tài lộc sao? Tại sao lại liên quan đến dây chuyền mặt ngọc của vợ chồng bác?”
Lâm Thanh Âm duỗi tay cầm lấy dây chuyền mặt ngọc của cha Khương qua đây, đặt chung chỗ với của mẹ Khương, vừa lúc tạo thành hình trái tim, phần màu đỏ bên trong mơ hồ giống với một người.
“Bát tự của Khương Duy cứng cỏi, khí vận sung túc, trực tiếp lấy cậu ấy làm cách ngăn chặn sự dễ dàng cắn trả của khí vận, cho nên đối phương mới nghĩ ra biện pháp vòng vo này.”
Lâm Thanh Âm chỉ vào hai miếng ngọc: “Trước tiên là làm phép hai miếng ngọc này, chỉ cần có máu dính lên là sẽ thay thế sự tồn tại của hai người, nói cách khác chỉ cần có người làm phép với mặt dây chuyền này thì người bị trúng chiêu chính là hai người.”
Nhìn sắc mặt khó coi của cha Khương, Lâm Thanh Âm chỉ chỉ vào vết máu trên đó: “Đây là một cặp ngọc tử, trong tay đối phương chắc chắn đang giữ một miếng ngọc mẫu dùng làm vật dẫn. Nói như vậy là hắn dùng máu của hai người tạo nên một Khương Duy giả mang khí vận lẫn lộn, đem số mệnh tốt đẹp vốn dĩ thuộc về Khương Duy mà cướp đi.”
Cô đưa mắt nhìn về vía đen đủi trên trán Khương Duy, lắc lắc đầu: “Nếu đối phương chỉ cướp đi mệnh của Khương Duy thì hai người cũng không nghèo túng đến như vậy. Nhưng đối phương lo lắng một ngày nào đó đồ giả sẽ không đè nén được cái thật cho nên sau khi cướp đi khí vận còn lấy sự đen đủi đó mà che đậy lại. Cung mệnh(*) của Khương Duy là cung mệnh trời cho, là nơi sức sống ngưng tụ, bị vận đen đủi che giấu chẳng những vận mệnh không tốt mà còn ảnh hưởng thọ mệnh. Khí vận của cả nhà bác vốn phụ thuộc vào Khương Duy, bây giờ anh ấy trở nên như vậy thì mọi người có thể không xui xẻo được sao?”
[Chú thích: (*) Mạng Cung (Cung Mạng): hay Bạch Dương Tọa, là cung chủ yếu về vận mạng, năng lực tinh thần; nằm ở khoảng giữa hai chân mày, thế gian thường gọi là Mi Gian.]
Lâm Thanh Âm vươn tay về phía Khương Duy: “Mấy năm nay cha nuôi anh đã tặng anh quà gì?”
Khương Duy sắc mặt khó coi rồi đi về phòng, một lúc sau cầm một cái mũ đi ra. Vương béo thấy cái tag nhãn hiệu phía trên thì hít thở sâu vào một hơi: “Cái mũ này tôi thấy trên mạng rồi, mười tám nghìn tệ đấy.”
Khương Duy vuốt cái mũ trên tay, biểu cảm hơi mất mát: “Sau khi nhà tôi phá sản, tôi đã đem toàn bộ đồ hàng hiệu bán lại cho tiệm second-hand hết rồi, cha nuôi tôi thấy đau lòng quá nên mới tặng tôi cái mũ này làm quà sinh nhật.”
Cậu vứt chiếc mũ lên trên bàn trà, tự giễu sờ lên trán: “Trừ mùa hè ra thì tôi đội cái mũ này mọi lúc, đội nhiều đến mức sinh ra tình cảm.”
“Món quà này khá là trực tiếp nha!” Lâm Thanh Âm nhìn khí đen bay lơ lửng quanh cái mũ, không khỏi lùi về sau hai bước: “Xem ra chính là thứ này.”
Cha Khương nhìn đồ mà anh em chí cốt mình đưa đến trong lòng cực kỳ phức tạp, ông không biết có nên tin tưởng lời nói của Lâm Thanh Âm không, dù sao từ khi gia đình thua lỗ cho đến nay, tháng nào cũng đến nhà thăm mình cũng chỉ có người anh em chí cốt Trần Ngọc Thành này.