Chương 15: Vào Trại Vị Thành Niên Ba Năm, Ở Tù Bảy Lần.
Tần Dược đương nhiên đã thấy được một đời của đối phương.
Hơn nữa, chuyện sắp tới sẽ xảy ra.
Hắn cũng trực tiếp mở miệng nói ra.
"Ba ngày nữa, bạn bè xấu của cậu sẽ mời cậu đi uống rượu ăn xâu nướng, sẽ dẫn đến một trận ẩu đả đám đông, cậu đã giết chết một người, bởi vì đã đủ mười ba tuổi, nhưng lại chưa đủ 18 tuổi, phải chịu trách nhiệm hình sự, vào trại vị thành niên ở ba năm."
"17 tuổi ông cậu qua đời."
"18 tuổi ra tù, gia cảnh xuống dốc, cậu đi làm ăn trộm, nhiều lần phạm tội."
"Năm đó, bà cậu qua đời."
"Có bảy lần phải đi tù, hưởng thọ tới năm 43 tuổi."
"Chú con mẹ nó đánh rắm!"
Hàn Vũ Hàng kêu to lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Cậu mặc dù hiện tại bướng bình, cũng là đứa nhỏ hư hỏng, nhưng ông bà đối xử với cậu không tệ.
Nhưng mà cậu luôn cảm thấy, đây đều là những gì mà cha mẹ thiếu cậu.
Cho nên, thái độ của cậu đối với ông bà cũng không được tốt lắm.
Có hiếu khó khăn nhất là cái gì?
Lúng túng!
Cũng là đối với cha mẹ, trưởng bối, vẻ mặt ôn hoà.
Thế hệ trước lải nhải, người trẻ tuổi lại không thích nghe, huống chi là quản giáo.
Nhưng mà Hàn Vũ Hàng không muốn cho ông bà của mình phải chết.
"Ông bà của tôi làm sao có thể chết được, hơn nữa nhà tôi có nhiều tiền như vậy, sao tôi phải đi ăn trộm chứ? Chú đừng có mà nói bừa loạn xạ."
Cậu rất tức giận.
Phải biết, mình dù có xấu xa, nhưng sao có thể biến thành cái loại cặn bã của xã hội đó được chứ?
Cậu kỳ thật cũng rất xem thường ăn trộm, còn rất hận ăn trộm.
Với lại, những người đoán mệnh khác, cũng không có nói thảm như chú này.
Vẻ mặt Tần Dược đầy thương hại, cười lạnh nói: "Cậu bây giờ còn chưa biết, ông của cậu đã bị ung thư phổi, nếu như không tin, cậu có thể vào trong phòng ông cậu, trong hộc tủ có sổ khám bệnh với phim chụp."
"Còn bà nội cậu vì sao lại qua đời, đương nhiên là bị tức chết, nhồi máu cơ tim."
"Cậu cảm thấy trong nhà cậu có rất nhiều tiền, cậu giết người, một mạng người, vì muốn người ta tha cho cậu, ông của cậu phải bồi thường 200 vạn cho người ta."
"Nhà cũng bán, vì chuyện của cậu mà làm trễ nải bệnh tình của mình, sau cùng người cũng không ở lại."
"Đợi sau khi ông của cậu chết, người thừa kế hợp pháp đầu tiên là cha cậu, chứ không phải cậu."
"Cậu cũng đã trưởng thành, cha cậu không có có nghĩa vụ nuôi dưỡng cậu nữa, cũng không cần cho cậu tiền tiêu xài."
"Đến lúc đó cậu không có tiền, cũng không có chỗ ở, chỉ có thể đi ăn trộm, thậm chí cảm thấy nếu vào trong tù còn có cơm ăn hơn là sống ở ngoài."
Tất cả mọi chuyện đều nói rất hợp tình hợp lý.
Chỉ là việc này, bất cứ là ai cũng không thể chấp nhận được lại xảy ra ở trên người mình.
Anh nói tôi về sau sẽ đi làm ăn trộm, vào tù, trở thành người bị tất cả mọi người vứt bỏ.
Ai có thể tiếp nhận được chứ?
Mắt của Hàn Vũ Hàng lúc này đỏ ngầu cả lên, miệng lớn thở hổn hển.
"Chú đợi đấy, tôi không tin!"
Hàn Vũ Hàng nhanh chân rời đi, bất quá suy nghĩ lại, lại trở về cầm điện thoại, cậu muốn đích thân vạch trần cái tên lừa đảo này.
Rất nhanh, cậu cầm ghế, nhảy lên, thấy được trong hộc tủ cũ kỹ, một chồng bệnh án cùng với phim chụp.
Trong lúc nhất thời, cậu cũng sợ đến ngây người.
Bởi vì, cậu thật sự không biết, hoặc là nói, cậu căn bản không quan tâm đến chuyện của ông nội, lúc nào có bệnh, lúc nào thì kiểm tra phát hiện ra, cậu đều không có ấn tượng.
Khung bình luận phía trên.
Náo nhiệt vô cùng.
"Mả mẹ nó, còn có thật kìa."
"Tần đại sư nói đều là thật, đứa nhỏ này thật sự là đứa nhỏ hư hỏng mà, ông bà của mình ngã bệnh cũng không biết."
"Cậu nhìn nó đi không có giáo dục, có thể biết được cái gì chứ?"
"Vẫn còn con nít, tuyệt đối đừng buông tha nó."
"Cậu nhìn thái độ của hắn đi, không cần phải cứu hắn nữa."
"Khen thưởng hỏa tiễn, tương đương với bỏ ra tiền quẻ, nói cho cùng không gì đáng trách, hi vọng đứa nhỏ này có thể làm lại!"
Hàn Vũ Hàng lấy bệnh án ra, nhanh chóng lật xem, mỗi một cái đều khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Kết quả chẩn đoán phía trên, đã hiện ra khối u, với nét chữ ung thư.
"Từ kết quả xét nghiệm, khá lắm thật sự là ung thư."
"Thời kỳ cuối sao?"
"Ung thư phổi không dễ điều trị nha!"
Hàn Vũ Hàng càng lúc càng cảm thấy hoảng sợ.
Là thật, đều là thật.
Ông của cậu thật sự mắc bệnh ung thư.
Người ông luôn thương yêu cậu nhất sắp chết, đây là chuyện mà cậu không thể tiếp nhận được.
Hơn nữa sau này, cậu thế mà còn mất cả bà nữa, cũng mất luôn cuộc sống sung túc.
Có thể nói, cậu hiện tại làm càn như vậy, cũng bởi vì trong nhà có tiền, sống sung sướng, cho nên xưa nay không sợ gì.
Nhưng tương lai ngay cả chỗ để dựa vào cũng không có, cậu có lẽ thật sẽ giống như những gì Tần Dược nói, trở thành đồ bỏ đi.
"Thật, đều là thật."
"Tôi, tôi không muốn ông của tôi chết."
"Tôi sai rồi, Streamer, không phải, đại sư, chú có thể giúp tôi không? Trong thẻ tôi còn có 1000, đều cho chú hết."
Giống như là bắt được cộng cỏ cứu mạng, Hàn Vũ Hàng khổ sở van xin nói.
Tần Dược nói: "Tôi đã nói cho cậu biết cuộc đời của cậu rồi, cậu bây giờ cảm thấy điều nên thay đổi lớn nhất là cái gì?"
"Là cái gì?"
Hàn Vũ Hàng giống như là đã bị choáng váng.
Nhưng mà cậu cũng rất thông minh, rất nhanh từ trong đó, bắt lấy trọng điểm.
"Tôi, tôi đi học."
"Đúng! Còn có gì nữa?"
"Còn có?" Cậu vắt hết óc, rốt cục nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi cũng sẽ không chơi bời với đám bạn xấu nữa, hẹn tôi đi ăn đồ nướng, tôi cũng không đi."
Trong nháy mắt quyết định này nói ra khỏi miệng.
Tần Dược cũng đã thấy được, mệnh cách của Hàn Vũ Hàng đã thay đổi.