Lại nói, trong thôn chỉ có hai gia đình có nhà gạch ngói, một là nhà họ Kiều, một nhà khác là nhà họ Vương.
Năm đứa con trai nhà họ Vương đều cao lớn, con cả Vương Thủy Sinh là đội trưởng đội sản xuất, trong thôn từ trên xuống dưới ai dám bất kính nhà họ Vương?
Nếu ai dám đối nghịch với nhà họ Vương, đến lúc đại đội sản xuất phân việc, cái gì bẩn mệt mỏi việc sẽ đến nhà đó.
Con thứ ba nhà họ Vương càng không tầm thường, sớm tham gia quân đội, nghe nói bây giờ đã làm doanh trưởng, trông coi hơn mấy trăm người, mỗi tháng gửi tiền về cũng đến bốn mươi đồng!
Bốn mươi đồng, cái này còn nhiều hơn tiền lương công nhân trong huyện!
Nhưng công nhân dù sao cũng phải ăn uống, ngẫu nhiên còn ốm đau, một tháng có thể tích trữ mười đồng đã cám ơn trời đất, mà quân nhân là quốc gia nuôi, ăn uống ngủ nghỉ đều có quốc gia quản, ốm cũng có quốc gia trị, nói cách khác bốn mươi đồng này là hoàn toàn có thể tích trữ!
Ba đứa con khác nhà họ Vương, con thứ hai với con thứ tư đều là người nông thôn, sức lớn, chăm làm việc, cưới vợ cũng đều biết làm việc, bởi vậy nhà họ Vương chính là gia đình có cuộc sống tốt nhất bảy dặm thôn quanh đây.
Về phần con thứ năm nhà họ Vương?
Đó cũng không phải là kim cương Vương lão ngũ gì, đó là một con sâu làm rầu nồi canh!
Bởi vì là tuổi già mới có, từ nhỏ bà cụ Vương quá nuông chiều sủng ái, nuôi thành thói trộm gian mánh lới, tính tình hết ăn lại nằm, quanh năm suốt tháng kiếm công điểm còn ít hơn phụ nữ!
Mấy năm trước bà cụ Vương hỏi cho anh ta học sinh cấp ba thôn bên cạnh làm vợ, vốn tưởng rằng có thể để anh ta sống yên ổn mấy năm, không nghĩ cô vợ kia cũng không có phúc, giữa mùa đông khi giặt quần áo ngã một phát, mất máu nhiều khó sinh chết, để lại một đứa con trai gào khóc đòi ăn.
Bà cụ Vương ngược lại muốn lại lần nữa tìm vợ cho anh ta, thế nhưng con gái trong sạch ai nguyện ý làm mẹ kế cho người ta?
Mà Vương Lão Ngũ kia hết ăn lại nằm, sớm truyền đi trong công xã Đông Phong người người đều biết, có một hai quả phụ cũng nguyện ý gả tới, nhưng bà cụ Vương nào có chịu!
Thế là, Vương Lão Ngũ cô độc đến bây giờ.
Đang nghĩ ngợi, cổng nhà họ Vương cọt kẹt một tiếng bị đẩy ra, một người đàn ông từ bên trong đi ra.
Đầu anh ta nhiều ngày không gội, vừa duỗi người ngáp, vừa dùng ngón tay đào ráy tai, khóe môi nhếch lên một nụ cười du côn.
Người đàn ông này không phải ai khác, chính là Vương Lão Ngũ- Vương Hâm Sinh.
Vương Hâm Sinh nhìn thấy Tiểu Kiều, toét ra miệng cười đầy răng vàng với cô ta: “Nha, đây không phải thần đồng nổi danh đội chúng ta sao? Tiểu thần đồng, bé ngâm hai bài thơ anh đây nghe một chút!”
Không đợi Tiểu Kiều trả lời, anh ta lại che mũi cười kì quái: “Sao trên người cô có mùi phân, không phải cô ra quần chứ?”
Tiểu Kiều: “...”
Đối mặt dạng lưu manh này, Tiểu Kiều chỉ muốn nói, cô ta ngay cả dấu chấm câu cũng không muốn nói!
Cô ta lạnh mặt lướt qua anh ta, đi hai bước, đột nhiên não lóe lên, cô ta nhớ tới một đoạn kịch bản lướt qua trong sách.
Trong sách nói về sau Vương Hâm Sinh cưới quả phụ Lâm Tuệ làm vợ, có Lâm Tuệ khuyên bảo, Vương Hâm Sinh thế mà thay đổi triệt để làm người, không chỉ có trở thành chồng tốt cha tốt, mà sau cải cách, anh ta trở thành người đầu tiên trong thôn làm liều!
Vương Hâm Sinh trông lưu manh, lại là người đứng đầu giao tế làm ăn, về sau anh ta trở thành hộ vạn nguyên đầu tiên trong thôn.
Vương Hâm Sinh không chỉ thành hộ vạn nguyên đầu tiên trong thôn, anh ta cũng là người đầu tiên vào trong thành phố ở, anh ta mua mấy phòng nhỏ trong thành phố, về sau gặp phá dỡ, lập tức thành nhà giàu bị phá dỡ, trong nhà giàu đến chảy mỡ!
Nếu... Nếu để mẹ cô ta ly hôn gả cho Vương Hâm Sinh, vậy cô ta chẳng phải thành phú nhị đại? Dựa vào việc cô ta biết trước tương lai, cộng thêm năng lực của Vương Hâm Sinh, cô ta có thể để cho nhà họ Vương giàu càng thêm giàu!
Tiểu Kiều càng nghĩ càng nóng mắt, ý nghĩ này trong đầu đã hình thành, ép cũng không ép được.
Cô ta lập tức trở về cúi đầu chào hỏi Vương Hâm Sinh, nhưng nhìn lại, nào còn có người? Vương Hâm Sinh đã sớm chạy mất tiêu!
Thở dài một hơi, cô ta tiếp tục đi lên phía trước.
Trở lại nhà họ Phương, Phương Tiểu Quyên nhìn một cái đã ra gót giày cô ta không giống lúc ra ngoài, vội vàng hỏi: “Kiều Kiều, giày của con đâu?”
Tiểu Kiều chớp chớp mi mắt đen rậm, đỏ mắt nói: “Chị đẩy con một cái, con không đứng vững giẫm vào phân và nước tiểu, con không thể không đổi giày với người ta.”
Phương Tiểu Quyên hai tay chống nạnh, trực tiếp mắng: “Thứ nham hiểm, đây là chủ tâm muốn làm con mất mặt! Cho là ta không ở nhà, nó có thể lật trời đúng không, mẹ về đánh chết nó!”
Tiểu Kiều vội vàng giữ chặt bà ta: “Mẹ, vẫn là quên đi, chị hẳn là cũng không phải cố ý...”