Khuôn mặt nhỏ của Đại Kiều hồng hồng, vì bản thân thèm ăn mà cảm thấy xấu hổ.
Vùng vẫy một hồi, cuối cùng, cô vẫn không dám ăn châu tử này vào bụng, bởi vì cha cô đã dặn kỹ, không nên ăn đồ bậy bạ.
Chỉ là viên ngọc châu này nên làm cái gì bây giờ?
Một viên ngọc châu nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy, vứt bỏ thì đáng tiếc quá, nhưng không vứt bỏ thì bị người ta thấy, lúc đó giải thích làm sao đây?
Đại Kiều rơi vào khó xử.
Cuối cùng cô vẫn quyết tâm, dự định xử lý xong viên ngọc châu này.
Cô ném viên ngọc châu vào trong chậu gỗ, trong chậu gỗ là nước ngâm chân nhỏ của cô, viên ngọc châu nhanh chóng tan vào trong nước, sao đó tiêu tán không còn chút bóng dáng nào.
Đôi mắt nai to của Đại Kiều nháy mấy cái, vươn tay vào trong nước đảo mấy lần, không mò được cái gì cả.
Cô thở dài nho nhỏ một tiếng, mới mang chậu gỗ vào đổ tại một nơi hẻo lánh trong sân.
Chuyện đói kém mấy năm trước, bây giờ, người trong thôn nhớ tới mà vẫn còn sợ hãi trong lòng, cho nên mấy ngày gần đây, đội sản xuất Vương Thủy Sinh đều dẫn theo một nhóm đàn ông dài đi sửa bồn nước.
Ngước lại là tuyết sẽ rơi, bồn nước có thể dự trữ tuyết đọng, năm sau chờ xuân tới thì tuyết sẽ tan, không còn sợ thiếu nước nữa.
Kiều Chấn Quốc cũng đi, khi trở về cả người đều mệt mỏi không rời, vì chờ ông ta, cả nhà họ Kiều tới khuya mới ăn cơm.
Vạn Xuân Cúc đã đói tới mức bụng kêu “ùng ục”, cả buổi tối chỉ nhìn đĩa thịt mà chảy nước miếng, chờ mãi tới lúc ăn cơm, bà ta đã không còn để ý cái gì, cầm đũa bắt đầu cướp.
“Ăn ngon quá! Con cá này thịt thật là nhiều mỡ! Cũng không biết đứa nhỏ Đại Kiều kia lấy từ đâu ra nữa?”
Đại Kiều là đứa bé bình thường trông rất yên lặng, ngoan ngoãn khéo léo, không ngờ lại khéo léo như vậy, ngay cả mẹ chồng hỏi cô bé thì cô bé cũng không muốn nói ra con cá này lấy từ đâu ra!
Thật sự là một đứa nhỏ tiểu quỷ!
“Con cá này nấu canh thật tươi ngon, mẹ ruột của con đó, cũng không nhớ rõ là đã bao lâu rồi vẫn chưa ăn bữa thịt cá ngon như vậy!”
“Ăn ngon quá, thật sự là ăn ngon quá! Mẹ à, mẹ không nên để Đại Kiều đưa thịt cá cho nhóm mụ lẳng lơ Lâm Tuệ kia!”
Nhìn thấy Vạn Xuân Cúc ăn như gió cuốn, vừa ăn vừa phun nước miếng, lông mày Kiều Tú Chi nhướng lên như có thể kẹp chết cả con ruồi: “Liên quan gì tới cô! Cá là Đại Kiều bắt được, con bé muốn đưa cho ai thì cho người đó, nếu cô không muốn ăn thì đi xuống đi!"
Kiều Chấn Quốc nhìn vợ của mình một chút, phụ họa theo lời mẹ mình: “Có ăn xong cũng không cản nổi miệng cô, mẹ nói đúng đó, nếu cô không muốn ăn thì xuống đi, xem cô phun nước bọt khắp nơi kìa, còn muốn cho người khác ăn không?”
Vạn Xuân Cúc nghẹn một ngụm máu, suýt chút nữa là nín tới chết!
Rốt cuộc, bà ta gả cho một người đàn ông kiểu gì vậy, không quan tâm bà ta cũng coi như xong đi, còn muốn làm mất mặt bà ta trước nhiều người như vậy, mệnh của bà ta thật là khổ mà!
Vẫn là mẹ chồng tốt số, mặc dù dáng vẻ của mẹ chồng thô kệch, cao lớn, nhưng cha chồng vẫn nâng bà trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Không phải à, ngay cả ăn cá mà cha chồng cũng phải chọn một miếng ngon gắp tới trong chén của mẹ chồng, thật sự là hâm mộ chết người mà!
Vạn Xuân Cúc nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh đang ăn tới mức rung bần bật, tiếng nói uốn éo nói: “Chấn Quốc, tôi muốn ăn cá.”
Cả người Kiều Chấn Quốc run lên một chút, dùng ánh mắt như thấy ma mà nhìn bà ta: “Cô vuốt thẳng đầu lưỡi rồi hãy nói chuyện, thật sự khó coi quá đi, cô khiến tôi nổi hết da gà đây này!”
Ông ta nói xong còn vuốt tay áo mình lên, cho bà ta nhìn da gà đang nổi lên của mình.
“...”
Suýt chút nữa là phun hai ngụm máu rồi.
Lúc trước bà ta không mù mắt thì sao lại coi trọng Kiều Chấn Quốc - một người đàn ông hiểu gì về tình cảm như vậy chứ?
Kiều Tú Chi ngước mắt nhìn vợ con trai cả một chút, khóe miệng cười khẽ một tiếng, sau đó chồng bà là Tiết Xuyên gắp một đũa đồ ăn qua: “Bà đừng lấy xương cá cho tôi nữa, tự mình ăn nhiều một chút.”
Tiết Xuyên là một người đàn ông đẹp trai cả đời, lúc tuổi còn trẻ đúng là lần mười tám dặm không ai bằng, bây giờ già rồi, vẫn là một ông già đẹp trai, một ông già đẹp trai còm cõi vừa đứng trước mặt, thật sự là không quá nên cay mắt.
Ông ta nhìn vợ mình cười tươi: “Không phải bà rất thích ăn cá sao? Khó có được con cá này ngon như thế, tôi cho bà thêm một chút.”
Dưới ánh nến màu cam, ông chuyên tâm gỡ xương cá cho vợ.
Lần này, Kiều Tú Chi không có từ chối, thật ra chỉ cần chuyện Tiết Xuyên kiên trì, bà chưa hề ngăn cản.
Vạn Xuân Cúc hâm mộ tới hai mắt đều đỏ.
Bà ta cắn răng, lại nói lần nữa: “Chấn Quốc, giúp tôi gỡ xương cá đi.”
Lần này, bà ta không dùng giọng điệu uốn éo kia nói nữa, chỉ tiếc là trước mặt bà ta là một người đàn ông thẳng như sắt thép, xưa nay không hiểu phong tình là gì cả.