Cô ta nhớ lại cuộc sống bị người nhạo báng kiếp trước.
Kiếp trước lúc cô ta xuyên sách, nguyên chủ là một kẻ ngu không thể tự lo liệu cuộc sống, lúc nguyên chủ ra đời vì ở trong bụng quá lâu nên bị ngộp.
Cô ta cho rằng cô ta xuyên sách tới là có thể giống như những nữ chính xuyên sách khác, từ đây thay đổi số mạng của nguyên chủ, nhưng không biết tại sao, cô ta căn bản không cách nào thao túng thân thể của nguyên chủ.
Cô ta rõ ràng có thể nghe được lời người khác nói nhưng lại không thể nào đáp lại với thế giới bên ngoài, cô ta và thế giới bên ngoài dường như cách một lớp thủy tinh, cô ta nghe được nhìn thấy nhưng không cảm giác được.
Cô ta không biết tự ăn cơm, không biết tự mặc quần áo, ăn uống đều phải dựa vào người khác giúp cô ta, cô ta thậm chí đến tự sát cũng không có cách nào làm được!
Cô ta bị kẹt ở trong thân thể của một kẻ ngu, ngày ngày nhìn mình bị mọi người cười nhạo lừa gạt, cô ta tức giận tuyệt vọng nhưng không thể ra sức.
Đối với cô ta mà nói, cuộc sống của kiếp trước giống như một ác mộng đã qua!
Đời này cô ta trở lại rất sớm, vẫn còn lúc ở trong bụng mẹ cô ta đã có ý thức, ngày ra đời, cô ta liều mạng đè ép Đại Kiều, liều mạng chui ra ngoài, lúc này mới không để cho mình lại bị ngộp thành con ngốc nữa.
Từ lúc sống lại tới nay, cô ta luôn xuôi gió xuôi nước, cho tới bây giờ luôn là con nhà người ta, mất mặt ngay trước mặt nhiều người như vậy vẫn là lần đầu tiên!
Chung quanh truyền tới một trận cười vang.
Trong đó vợ Tống Kim Lai cười ngông cuồng nhất: "Té sấp mặt ha ha ha. . . Tôi nói Phương Tiểu Quyên này, năm nay còn sớm mà, cô lại làm động tác quỳ lạy mọi người như hồi xưa, làm sao không biết xấu hổ như vậy?"
Vợ Tống Kim Lai thật ra thì cùng Phương Tiểu Quyên không có ân oán gì, chẳng qua là bà ta nhanh mồm nhanh miệng, vừa ghen tỵ với vẻ đẹp của Phương Tiểu Quyên vừa ghen tỵ Kiều Chấn Quân cưng chiều Phương Tiểu Quyên như bảo bối, cho nên lúc này thấy Phương Tiểu Quyên mất mặt, tự nhiên là cười trên sự đau khổ của người khác rồi.
Nghe được lời của vợ Tống Kim Lai, đoàn người lại cười không ngậm mồm được.
Trên mặt Phương Tiểu Quyên hết trắng rồi lại xanh, bò dậy chống nạnh, hướng về phía vợ Tống Kim Lai cãi nhau: "Cô có mặt mũi cười tôi, làm sao không nhớ đến chuyện mình rơi vào cái hố cứt?"
Mọi người cười càng lớn tiếng thêm.
Mấy ngày trước, nhà họ Tống được nửa cân thịt heo, lúc vợ Tống Kim Lai nấu cơm, len lén giấu hai khối thịt lớn đi, đến khi nửa đêm canh ba đoàn người đều đi ngủ rồi, bà ta mới dậy ăn thịt heo, thời tiết trời đông giá rét này, thịt heo bị đông cứng lạnh như băng lại nhơm nhớp, vợ Tống Kim Lai ăn vào không lâu thì bắt đầu đau bụng.
Ban đêm đen như mực, bà ta liền chạy đi vệ sinh năm sáu chuyến, đến lần cuối cùng, bà ta kéo hai chân như nhũn ra, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, mới vừa đứng lên, người nghiêng một cái liền rơi vào trong hố cứt!
Lúc ấy vợ Tống Kim Lai la rất thê lương làm cho rất nhiều trẻ con hoảng sợ khóc ré lên, chó giữ nhà cũng sủa không ngừng, vợ Tống Kim Lai được cứu lên, khắp người đầy đầu đều là cứt, một nhà già trẻ nhà họ Tống đều thấy mà mắc ói!
Vợ Tống Kim Lai ngượng đỏ bừng mặt, đẩy đám người ra, mặt đầy cứt mà bỏ chạy.
Phi, hạng người này cũng có mặt mũi hả hê trước mặt bà ta hay sao!
Phương Tiểu Quyên chống nạnh, mặt đầy đắc ý.
Quay đầu thấy Tiểu Kiều còn nằm trên đất, nhất thời không để ý tới diễu võ dương oai, lập tức đỡ cô ta dậy: "Kiều Kiều yêu dấu của mẹ, tâm can bảo bối của mẹ ơi, con té có đau không? Để cho mẹ nhìn một chút, có phải té trúng chỗ nào rồi hay không?"
Thấy trán của Tiểu Kiều trầy da vì té, bà ta đau lòng giống như bị khoét thịt trong tim: "Ôi trời ơi, sao trán con lại té thành như vậy? Nếu bị hủy dung thì làm thế nào đây? Kiều Kiều đừng sợ nha, mẹ đưa con đi vệ sinh, mẹ sẽ để bác sĩ tốt nhất kê thuốc tốt nhất cho con, nhất định sẽ không để lại sẹo cho con đâu!"