Phương Tiểu Quyên mắng khô miệng khô lưỡi, lúc này mới phát hiện Tiểu Kiều nửa câu cũng không có trả lời bà ta.
Nếu như người trước mắt là Đại Kiều mà nói, bà ta chắc chắn sẽ cho cô ăn tát, nhưng đổi thành Tiểu Kiều, bà ta lập tức khẩn trương: "Kiều Kiều à, có phải con té trúng đầu rồi không? Đầu óc có đau hay không, bây giờ mẹ liền đưa con quay lại trạm y tế kiểm tra, không, chúng ta không đi trạm y tế, chúng ta đi gặp Vương Thủy Sinh lấy thư giới thiệu, chúng ta đi bệnh viện trên trấn!"
Vừa nói, bà ta kéo Tiểu Kiều vội vàng muốn đi nhà của Đại đội trưởng đội sản xuất Vương Thủy Sinh.
Tiểu Kiều rút tay mình về, không nhịn được nói: "Mẹ, con không sao."
Phương Tiểu Quyên nhìn dáng vẻ của cô không giống như là có chuyện thật, lúc này mới yên tâm: "Thật tốt, Kiều Kiều không có sao, mẹ an tâm, mẹ thấy con nãy giờ không nói gì, lo lắng con té trúng đầu."
Tiểu Kiều là tiểu thần đồng nổi tiếng công xã Đông Phong, đến bí thư công xã cũng từng khen cô, nói thế nào cũng không thể để cho đầu cô ta bị thương được, bằng không sau này bà ta lấy cái gì khoe khoang với người ta?
Tiểu Kiều nói: "Con đang suy nghĩ chuyện sau này, cha con bại liệt, sau này chúng ta phải làm thế nào?"
Phương Tiểu Quyên mang dáng vẻ sao cũng được: "Cái gì mà làm thế nào? Cuộc sống nên như thế nào thì như thế ấy."
Phương Tiểu Quyên là thật sự không lo lắng, nhà họ Kiều ở công xã Đông Phong là gia đình nổi tiếng sung túc, mặc dù Kiều lão lòng dạ lạnh lùng cứng rắn, nhưng bà ấy cũng không thể trơ mắt nhìn con trai và cháu gái chết đói đúng không?
Cho nên bà ta không hề lo lắng cho cuộc sống tương lai, chuyện hôm nay bà ta phải làm là nghĩ cách đuổi con nhỏ sao chổi Đại Kiều đó ra khỏi nhà, chỉ cần không có con nhỏ sao chổi kia thì cả nhà bọn họ nhất định sẽ gặp may mắn!
Lấy chút tế bào não kia của mẹ cô ta mà nói, nếu như cô ta không đưa đẩy chuyện này thì hai người bọn họ cho dù nói cả đời cũng không có cách giải quyết tốt được.
Vì vậy Tiểu Kiều nói thẳng: "Mẹ, mẹ có nghĩ tới việc ly hôn với cha không?"
Ly hôn?
Phương Tiểu Quyên thực sự không đến điều đó.
Mặc dù bà ta không thích tính cách hèn nhát của Kiều Chấn Quân, cũng ghét ông vì luôn che chở cho con nhỏ sao chổi Đại Kiều kia, nhưng ly hôn thì không thể, cả đời này cũng đừng nghĩ đến
Bây giờ đều đang hô hào phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời, trong thành phố cũng có người ly hôn, nhưng làng trên xóm dưới này có ai ly hôn đâu?
Nếu bà ta dám ly hôn, mẹ bà ta sẽ dùng chày cán bột đánh cho bà ta ba ngày ba đêm cũng không thể xuống khỏi giường.
Hơn nữa, sau khi ly hôn xong thì bà ta sẽ sống ở đâu?
Con gái gả đi cũng như bát nước đổ ra ngoài, nhà mẹ đẻ bà ta nhất định sẽ không cho bà ta về nhà nữa, chẳng lẽ bắt bà ta ngủ ngoài đường sao?
Thế nên bà ta bị sốc một lúc lâu, sau đó nhìn Tiểu Kiều bằng ánh mắt kỳ quái: “Tiểu Kiều, sao con lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ con muốn mẹ với cha con ly hôn? Con sao có thể nghĩ như vậy?”
Nhìn thấy bộ dạng hung dữ của mẹ, Tiểu Kiều nhận ra mình đã quá nóng nảy.
Người thời đại này dù có vất vả, mệt mỏi đến đâu cũng không dễ dàng chịu ly hôn, muốn mẹ ly hôn thì phải tính lâu dài, hơn nữa cũng chưa tìm được nhà thích hợp, chuyện này để sau hẵng nói vậy.
Nghĩ vậy cô ta liền cúi đầu xuống, dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, nhỏ giọng nói, "Lúc trước chị hỏi con chuyện này. Chị gái... chị ấy hình như rất muốn mẹ và cha ly hôn.”
Ngực Phương Tiểu Quyên đột nhiên cảm giác như có cái gì đó chọc phải, tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Đúng là tai họa trời giáng, mẹ biết ngay là nó giở trò quỷ mà!”
Bà ta biết ngay Tiểu Kiều của bà sao có thể nói những lời đó chứ, loại người xấu xa, tuổi không lớn nhưng tâm tư thì không nhỏ, rõ ràng là xúi giục Tiểu Kiều bảo bà ta và Kiều Chân Quân ly hôn!
Cho rằng như vậy thì nó sẽ không phải bị đuổi ra khỏi nhà sao?
Nằm mơ đi!
“Tiểu Kiều, sau này nhớ tránh xa con nhỏ sao chổi đó ra một chút, đừng để vận rủi của nó liên lụy!” Phương Tiểu Quyển tức giận gằn giọng nói.
“Vâng, con đều nghe mẹ.” Tiểu Kiều hơi nghiêng đầu, bộ dáng thuần khiết lại ưa nhìn.
Phương Tiểu Quyên thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời như vậy đột nhiên thấy cơn tức giận vơi đi rất nhiều, bà ta ôm tâm can bảo bối vào lòng mà kêu lên.