Trên núi Thái Hành có ải Thái Hành, rời ải trăm dặm chẳng thấy núi đâu.
Ngạn ngữ dân gian nói rất hình tượng, có thể hiểu là Thái Hành sừng sừng kéo dài tới đây liền kết thúc, từ sườn phía nam xuống núi là bình nguyên lớn thẳng cánh cò bay, men theo con đường tới trạm đầu tiên là trái tim của mảnh đất Trung Nguyên: Thành phố Trung Châu.
Thành phố này là một trong tám cố đô lớn thời cổ đại, danh xưng "Nối liền Cửu Châu", "Trung tâm Trung Hoa", lịch sử lâu đời đã để lại mảnh đất dấu ấn khắc sâu. Cảnh quan tự nhiên và nhân văn suốt dọc đường đi bất kể là hương hỏa của đạo miếu Trung Nhạc, hay là đài tưởng niệm đồi Hiên Viên, ánh ban mai trên chùa cổ Thiếu Lâm, hay là hoàng hôn ở thư viện Tung Dương. Bất kể là sự nguy nga của Tung Sơn hay là hùng vĩ của Hoàng Hà cửu khúc, đều khiến người ta cảm thấy rõ ràng tang thương của nghìn năm lịch sử.
Trong thành phố lắng đọng nguyên tố lịch sử và hiện đại giao thoa này, thứ hấp dẫn người đời hơn là hơi thở hiện đại, đầu mối đường sắt tung hoành ngang dọc, quốc lộ nối liền động mạch đông tây nam bắc, lưới vận chuyển hàng không lan tỏa toàn quốc. Nơi này có trung tâm triển lãm quốc tế tiên tiến nhất vùng Hoa Trung, có trung tâm thương mại tiêu dùng quốc tế lớn nhất cả nước, cùng với trung tâm mua sắm cỡ lớn đi đầu mô hình thương nghiệp, không gì không hấp dẫn du khách.
Giao thông tiện lợi cực lớn mang tới phồn vinh cực độ cho thương nghiệp.
Câu chuyện xảy ra ở thành phố phồn hoa này, nhân vật chính là một thành viên bình thường trong thành phô hơn 7 triệu dân.
Nơi bắt đầu câu chuyện là một công viên, Công viên Nhân dân nằm giữa đại lộ Trung Châu thành phố Trung Châu.
Thời gian là buổi sáng mùa xuân, gió sớm nhè nhẹ còn mang theo chút hơi lạnh thổi qua hàng liễu rủ bên hồ nhân tạo, cành liễu xanh mơn man lay động, phản chiếu hình ảnh bất quy tắc trên mặt hồ lăn tăn, nước hồ xanh thẫm chẳng thấy đáy, có điều có thể nhìn thấy sương sớm lờ mờ.
Xung quanh hồ có mười mấy chiếc ghế dài, trên ghế là mấy cư dân thành phố dậy sớm, hoặc nói cười, hoặc nghỉ ngơi, hoặc đọc báo mang theo, hoặc cầm radio nghe ca kịch vang vang, vừa ngâm nga vừa tản bộ trong không khí tươi mát bên hồ.
Đúng là một khung cảnh tĩnh mịch hài hòa, nếu như chúng ta ở trong khung cảnh đó sẽ nghĩ tới cái gì?
Buổi sáng như thế, đương nhiên sẽ không sinh ra câu chuyện tầm thường tài tử giai nhân tình cờ gặp gỡ bên hồ, càng đừng mong tới tình tiết máu chó anh hùng cứu mỹ nhân. Sự thực là ở sống trong thành phố tiết tấu cao này, người rảnh rỗi tới đây tập thể dụng buổi sáng đa phần là trung niên và người già.
Nhìn đi, bãi cỏ cách đó không xa là một nhóm ông bà già đang chậm rì rì múa Thái Cực kiếm, còn phía sau giả sơn thấp thoáng vang lên tiếng nhạc vui tươi dịu nhẹ kia, đó chính là đội ca vũ người cao tuổi, phục trang đỏ chót xanh phối hợp mái tóc bạc phơ thành nét đẹp một cách khác biệt, vẫy khăn lụa và ống tay áo dài, trông vui vẻ vô cùng ... Thi thoảng có người tản bộ giữa cây cỏ cũng là đôi trung niên.
Đối với người dân sống trong thành phố lớn, có lẽ chỉ tới tuổi này mới rảnh rỗi bù đắp lại hao hụt sức khỏe khi còn trẻ.
Câu chuyện xảy ra ở hoàn cảnh bình tĩnh đó.
Nào, hãy đưa ống kính quanh trở về bên hồ nhân tạo, mặt trời dần lên cao chiếu ánh sóng lấp lánh trên mặt hồ, cây xanh, nước xanh, cỏ xanh, một khung cảnh mùa xuân xanh tươi đầy sức sống.
Nếu như ta vô tình liếc mắt qua đoán chừng hơi ngạc nhiên vì một chàng trai trẻ ngồi trên ghế dài bên hồ, mặc vest tây, ngồi ngay ngắn xem báo có vẻ tập trung lắm, ba lô một quai đeo lệch vai, nét mặt nghiêm túc chẳng ăn nhập với hoàn cảnh.
Chỉ là hơi ngạc nhiên thôi, người như vậy sẽ bị người nhìn lướt qua, bởi vì kiểu ăn mặc của chàng trai trẻ này có thể thấy khắp đường phố Trung Châu cùng xe bus công cộng sáng sớm. Nếu không phải vừa tốt nghiệp còn chưa đi làm thì nói không chừng là đã thất nghiệp, nếu không thì đã chẳng mang vẻ mặt nghiêm túc chẳng phù hợp với tuổi còn chăm chú xem báo như thế.
Mà tập trung tinh thần như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất, đang xem quảng cáo tuyển dụng.
Chính xác, chàng trai đúng là xem quảng cáo tuyển dụng, xem đi xem lại giống như mọi khi chẳng có kết quả gì, công việc lương cao thì mình chẳng đủ tư cách, lương thấp thì anh đây chả thèm làm, việc có lương thích hợp thì tới đếch ai chịu nhận.
Vẫn như mọi khi, chàng trai trẻ thở dài vì sinh không gặp thời, đang định gấp báo lại thì vô tình bị mấy vị khách không mời bên mé thu thút.
Đó là ba tên béo, đang đi về phía y, tiếng bước chân rất nặng, vừa đi vừa nói oang oang, đi tới ghế dài cách đó vài bước, tên béo ngoài cùng bên trái ngồi phệt mông xuống, gọi hai tên béo khác, ba tên béo thở hồng hộc, nghe tiếng thở như cái bễ hở, hồng hộc hồng hộc, xem ra là mệt lắm.
Ba tên béo mở cuộc họp, đúng là mỡ màng tụ hội ...
Chàng thanh niên bàng quang cắn răng nheo mắt cười khùng khục trong cổ họng, sợ ba tên béo phát hiện nên quay mặt sang bên, có điều vẫn không nhịn được nhìn cảnh hiếm có này.
Ôi mỹ nữ trong thành phố thì yêu tinh hóa, nam nhân thì béo phí quá độ, béo cỡ này thì cũng chẳng lạ gì, chỉ có điều ba tên béo đi cùng nhau cũng hiếm lắm. Ngồi bên trái vừa béo vừa lùn, tay chân ngắn ngủn, ngồi bên phải thì béo lực lưỡng, một người ngồi chiếm hai chỗ, béo ở giữa thì béo nhất, vác bụng bầu chín tháng dựa vào lưng ghế mà thở, đang than vãn là phải đi bao lâu ... Thực tế đây là công viên không quá lớn, từ cổng đi vào có hơn trăm mét thôi.
Đang lúc cười trộm, béo ở giữa có vẻ là người cầm đầu, trách người bên trái:” Tỏa Pháo, tin tức có chuẩn không đấy? Tới đây những ba ngày rồi, ngày nào cũng dậy sớm, tôi tán gái cũng không chăm chỉ như vậy, người đâu?”
À, tìm người à? Chàng thanh niên rảnh việc nhìn Tỏa Pháo là tên béo thấp nhất.
Tỏa Pháo khuyên người bên cạnh:” Anh Hứa, đừng vội, có lòng mới có linh, chuyện này cần cô duyên, đó là nhân vật nửa thần tiên, người trong giới tìm ông ấy tính số không ít, chuẩn lắm.”
“ Thật hay giả? Lão Nhục, anh xem qua chưa?” Anh Hứa hỏi tên béo to lớn, cái biệt hiệu Lão Nhục này rất hình tượng, vị đó riêng mỡ bên má chắc tới cả cân rồi, mặt to hung tợn:
Lão Nhục lắc đầu, nhưng miệng thì thao thao bất tuyệt kể chuyện đồn thổi:” Tôi chưa đi xem, nhưng tôi có nghe rồi, anh Hứa, anh nhớ Lưu Yên bán cà phê Thượng Đảo không?”