WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Đối Dịch

Chương 14: Ngày sau có hẹn, quyến luyến không rời. (1)

Chương 14: Ngày sau có hẹn, quyến luyến không rời. (1)


Vương Tuyết Na tiến vào đám đông, ần dần âm thanh ồn áo xung quanh đã không còn nghe thấy tiếng phổ thông Trung Châu thuần phác của học trưởng nữa, thân hình nhỏ nhắn của Vương Tuyết Na bị nhấn chìm trong đám đông.

Lần này cô cảm giác được cái tư vị khủng bố bị chèn ép như cá hộp mà chị em trong KTX kể rồi. Nhìn về phía trước toàn là những cánh tay giơ cao hồ sơ, nhìn về phía sau toàn những người kiễng chân xô đẩy, bị va đụng không biết bao lần, mấy lần không đứng vững suýt ngã, bị trước sau ép không chịu nổi. Vuối cùng thì Vương Tuyết Na cũng lần đầu tiên dựa vào sức mình tới được trước quầy tuyển dụng.

Bây giờ thì ngay cả khẩn trương và xấu hổ khi chen lấn đụng chạm cũng quên rồi, cô nộp lên hồ sơ, lưu loát báo ra tên trường, chuyên ngành cùng với thành tích. Vương Tuyết Na nhận thấy người tuyển dụng không phải quá hà khắc, xem qua lý lịch của cô, trực tiếp hỏi vài câu như có chịu được vất vả không, có ngại tăng ca không, sau đó bảo cô đợi điện thoại rồi gọi người tiếp theo.

Rất ngắn gọn, có điều làm Vương Tuyết Na cực kỳ cao hứng, cô lại nỗ lực chen chúc đùn đẩy đám đông ra ngoài, xua cánh tay ê ẩm, ngẫm lại lời của những người tuyển dụng, hình như là "đợi thông báo phỏng vấn" và "đợi thông báo thời gian phỏng vấn", hai câu này ám thị hoàn toàn khác nhau, một cái là nói cho có, cái còn lại là chấp nhận hồ sơ rồi.

Đang định đợi báo tin tốt lành cho vị học trưởng dẫn mình đi suốt cả buổi sáng, không ngờ chẳng thấy đâu, hết nhìn trái lại nhìn phải, nửa ngày trời không thấy gương mặt quen thuộc kia.

Anh ấy đi đâu mất rồi?

Lộn xộn, nóng nực, chen chúc ... ở cái không gian vì quá đông đúc mà không khí lưu thông không tốt đó, niềm vui của cô gái nhỏ chớp mắt bị nỗi buồn thay thế. Vài lần Vương Tuyết Na quay đầu lại, kỳ vọng nhìn thấy khuôn mặt thật thà với ánh mắt giảo hoạt kia, nhưng quay đầu lại chỉ thấy những người xa lạ, từng khuôn mặt hoang mang, nóng nảy và bàng hoàng.

Giờ thì Vương Tuyết Na đã nhận ra sự khác biệt của vị học trưởng kia, trên mặt anh ấy không có sự lo lắng và căng thẳng như người khác. Người đã tới đây tìm việc thì hoàn cảnh không thể quá tốt, vậy mà anh ấy vẫn bình tĩnh đối diện với tất cả khó khăn.

Nhiều lần nhìn thật xa tìm kiếm không thấy người đâu, Vương Tuyết Na dựa lưng vào vách tường ván ép ở lối đi, vị học trưởng đó mồm mép láu lỉnh chẳng khác gì những người bạn học muốn tiếp cận lấy lòng cô. Chỉ có điều bận rộn suốt buổi sáng, cô nhìn ra người ta thực lòng muốn giúp mình, mà mình đến một câu cám ơn đáng hoàng còn chưa nói ra.

Lúc nãy khi vừa tự mình tới được quầy tuyển dụng cô rất vui sướng, cô muốn đem niềm vui ấy chia sẻ với học trưởng, vậy mà lại chẳng thấy người đâu, từ vui mừng thành sa sút, cảm giác trên người càng rõ, chân mỏi, bắp chân sưng, bả vai đau, mồ hôi trên người chưa khô, tóc rối hết cả, đều vì chen lấn mà ra.

Đứng thêm mười phút, bầu không khí ngột ngạt thiếu dưỡng khí làm Vương Tuyết Na càng thêm nóng nảy ... Biến mất rồi, anh cứ thế mà biến mất sao? Mình thậm chí còn chưa kịp hỏi tên anh ấy là gì. Vương Tuyết Na xoa xoa cánh tay, giống như con hươu nhỏ cô độc vì lạc bầy, vẫn đứng ngây ra trong góc đợi học trưởng tốt bụng xuất hiện.

Ra ngoài gặp được một người tốt bụng giúp mình, tỉ lệ đó lớn cỡ nào?

Đừng lạc quan, tỉ lệ đó cũng ngang với mua vé số trúng giải đặc biệt vậy.

Có điều đừng bi quan, lòng tốt đã gần như biến mất ở cái xã hội xô bồ này, nhưng nó chưa hoàn toàn tuyệt tích.

Ít nhất trong lòng Vương Tuyết Na thì nó chưa hoàn toàn tuyệt tích, hôm nay cô đã gặp người tốt, thế nhưng anh ấy biến mất rồi, có thể anh ấy đã thấy mình làm được rồi, thấy mình đã tự đi được bước đầu tiên, giúp mình xong anh ấy tiêu sái bỏ đi ...

Hay là anh ấy còn có việc phải lo, vì anh ấy cũng đang thất nghiệp mà, nhưng mà học trưởng xuất sắc như thế, làm sao anh ấy thất nghiệp được? Chẳng lẽ cơ hội việc làm bây giờ còn khó khăn hơn cả những lời đáng sợ trên báo chí?

Vương Tuyết Na dùng tâm tư đơn thuần nhất suy đoàn về vị học trưởng giúp đỡ mình, mấy lần mang hi vọng xa xôi nhìn quanh, nhưng lần nào cũng là gương mặt xa lạ, người đi ngang qua trước mặt đều là bước chân vội vã.

Cái nơi nóng bức mà tình người thì lạnh lùng này làm hình tượng của vị học trưởng vóc dáng không cao kia ở trong lòng Vương Tuyết Na càng thêm cao lớn, nhưng càng cao lớn, cô càng buồn bã.

Thời gian từ lúc ở quầy tuyển dụng ra tới bên ngoài chưa lâu, chẳng qua là Vương Tuyết Na thấy lâu mà thôi.

Trong quãng thời gian ngắn ngủi tựa như dài dằng dặc ấy, ánh mắt của con hươu nhỏ lạc đàn vẫn không ngừng tìm kiếm, đến khi cô từ bỏ hi vọng, cúi người xuống định xoa bóp bắp chân thì ....

Có một cánh tay đưa tới trước mặt cô, gần như chạm vào chóp mũi cô, trên tay là một hộp kém màu vàng nhạt, trên hộp còn phủ lớp hơi nước li ti, vừa mới từ tủ lạnh lấy ra, chỉ nhìn thôi đã làm trong lòng mát mẻ.

Giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tích tắc cô nở nụ cười, cười rất rực rỡ.

Ở ngay bên cạnh, vị học trưởng kia không biết khi nào đã đứng đó, một tay đưa hộp kem cho cô, một tay cầm que kem, đang mút say sưa rất mất phong độ.

Soái Lãng hơi nghiêng người đẩy Vương Tuyết Na một cái:” Mau ăn đi, nhìn cái gì?”

Vương Tuyết Na cảm giác rất nhiều lời muốn nói dâng lên cổ họng, nhưng lại thôi, hóa thành một động tác, nhận lấy hộp kem, cười cảm kích. Mở nắp ra, lấy cái thìa gỗ, khẽ múc một miếng, rất thục nữ cho vào miệng ngậm, cảm giác man mát ngòn ngọt ấy xua tan hết những điều không vui trong lòng.

Trong truyền thuyết giữa người và người có bốn điều cảm động nhất, lần lượt là mùa đông tặng áo bông, mùa hè tặng kem, khi lạc đường được chỉ dẫn và trong bóng tối thắp đèn. Vậy mà chỉ trong một buổi sáng Soái Lãng đã làm hai điều trong đó, có được rất nhiều nụ cười của tiểu học muội.

Cứ như thế một mút kem, một xúc kem ăn, chẳng ai nói gì vẫn vui khó tả, đến khi bị người đi qua va phải, Soái Lãng mới nhớ ra mình đang ở đâu, chỉ tay về phía cổng đại sảnh, vừa đi vừa tùy ý hỏi:” Đi thôi, sắp trưa rồi, vừa rồi em nộp hồ sơ thế nào?”

Rất ăn ý, Vương Tuyết Na đi theo bên cạnh, hồ sơ đã nộp hết rồi, chẳng ai muốn ở lại cái nơi này, ra ngoài cho thoáng khí. Vừa đi Vương Tuyết Na vừa tíu tít kể lại quá trình mình chen lấn nộp được hồ sơ ra sao, đặc biệt nhấn mạnh sự khác biệt giữa "đợi điện thoại báo phỏng vấn" và "Đợi điện thoại báo thời gian phỏng vấn", nói tới say sưa phấn khích, dù sao cô cũng là lần đầu tiên.

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.