Chương 16: Mười năm cuộc đời, vội vã trôi qua. (1)
Ánh nắng mùa xuân ấm áp, hè phố rộng rãi cây cối um tùm, thoang thoảng hương hoa, rời khỏi cái nơi huyên náo hỗn loạn kia, Soái Lãng như mất phép, không thể hiện được một nửa bản lĩnh.
Không có Soái Lãng dẫn dắt câu chuyện, hai người đều có chút ấp úng, dù sao quen biết nhau quá ngắn, chưa hiểu gì về đối phương, chỉ có thể trò chuyện vài câu về trường học, chẳng nói được nhiều thì xe bus đã vào bến.
Soái Lãng tiễn Vương Tuyết Na lên xe, nhìn tiểu học muội vui vẻ vẫy tay hẹn gặp lại, cuối cùng hình ảnh đọng lại là nét thanh thuần, dè dặt và nụ cười sáng lạn.
Người đi mất rồi, ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu lên người chàng trai vẫn còn đứng đó, cánh tay vẫn giơ lên trên không vẫy vẫy trong vô thức, nhìn chiếc xe bus đi ngày một xa, hồi lâu sau mới hoàn hồn.
Soái Lãng thở hắt ra một hơi, y cũng chẳng hiểu nổi mình nữa, với gu thẩm mỹ nữ nhân phải ngực phải to mông phải vểnh dáng phải cao của mình, làm sao lại bị một cô tiểu học muội dung mạo không quá xuất chúng lại còn thấp bé thu hút cơ chứ.
Bím tóc dày to, mụn chứng cá, vóc người nhỏ nhắn, điệu bộ rụt rè tội nghiệp và nụ cười ngọt ngào ngây ngô, làm Soái Lãng đi được vài bước lại dừng chân nghiêng đầu nhìn về phía xe bus đi mất từ lâu ... Cái cảm giác thấp thỏm bất an, lo được lo mất đó, rất giống mối tình đầu của mình.
Đúng, đúng là cái cảm giác đó, nhìn cô bé còn thấy sảng khoái hơn ăn kem, chỉ là không biết hoa đã có chủ chưa? ... Nếu chưa, có lẽ cô ấy sẽ chủ động hẹn mình, như vậy còn có cơ hội ... Nếu không, có lẽ quên đi, coi như mình làm việc tốt một lần.
Thực sự nhìn Soái Lãng có vẻ mặt dày mày dạn như thế chứ sâu trong lòng y vẫn thiếu một chút tự tin. Đấy là điều tất nhiên rồi, nghĩ mà xem, tướng mạo bản thân thì không có gì đáng nói, lại còn thuộc tầng lớp đại chúng không nhà, không xe, thậm chí tới công việc còn chẳng có, nói gì tới cái khác...
Tay sờ tới cái túi đeo ngang người, bên trong còn có một đống hồ sơ dày chưa nộp kìa, Soái Lãng tức thì quay trở về hiện thực, lập tức co chân chạy về phía thị trường nhân tài, vừa chạy vừa chửi bản thân:” Mẹ nó, chỉ mải nghĩ tới gái mà quên mất bản thân, còn quá nửa số hồ sơ chưa nộp, nếu không kiếm được việc làm thì có mà ăn ***.”
Thế đấy, cơm áo gạo tiền mới là thứ thiết thực nhất.
Khi bóng dáng Soái Lãng biến mất trong dòng người qua lại, ở phía bên kia đường, cách không xa bến xe bus, một nam tử chừng trên 30, mặc đồ thể thao bình thường, đeo kính râm, nhìn theo bóng dáng y hồi lâu mới dập tắt thuốc, đi về phía ngược lại. Hắn tới bãi đỗ xe, mở cửa chiếc xe Buick bên bóng sang trọng, ngồi vào ghế lại đưa bản lý lịch ra phía sau:” Thầy cha, sao thầy hứng thú với thằng nhóc đó thế?”
Ngồi ở ghế sau là một ông già, nếu Soái Lãng ở đây chắc là mắt rời khỏi tròng, vì đó chính là vị bán tiên mà y gặp được trong công viên. Lúc này Cố Thanh Trì cầm trong tay chính là bản lý lịch sơ lược mà Soái Lãng mới nộp sáng nay ở thị trường nhân tài, ông ta hứng thú lật xem, không đáp mà hỏi ngược lại:” Hoàng Hiểu, cậu đi theo chú nhóc đó mấy tiếng mà không phát hiện ra có gì đặc biệt à?”
“ Không ạ, một con chim non mà thôi, giống vô số người bận rộn kiếm ăn ở thành phố Trung Châu này, có gì đặc biệt đâu.” Hoàng Hiểu quay đầu lại, là một nam nhân để ria mép, trán thấp gò má cao cằm nhọn, nhìn kỹ môi còn hơi sứt, có phần dị dạng, thấy Cố Thanh Trì xem lý lịch kia rất chăm chú thì càng ngạc nhiên:” Thầy cha, không phải thầy định thu nhận quan môn đệ tử đấy chứ?”
“ Ha ha, có gì mà không được, cái nghề của chúng ta yêu cầu thấp nhất rồi ... Ồ, điều kiện không tệ đâu, cậu xem đi, thằng bé này là cán bộ học sinh ưu tú, đoàn viên đoàn thanh niên ưu tú! Hả? Lại còn là một trong mười sinh viên tiêu biểu thành phố! Thật hiếm có.” Cố Thanh Trì sững người, hàng mi xen kẽ hai màu đen trắng nhướng lên, bất ngờ lắm:
Hoàng Hiều bỏ kính râm ra đặt lên bảng điều khiển xe:” Thầy cha ơi, thầy lạc hậu rồi, thứ này không tin được đâu, quá nửa là tự dát vàng lên mặt đấy, thời buổi này không giống chúng ta năm xưa nữa. Trước kia thi thoảng mới thấy hàng giả, còn bây giờ chỉ có hàng giả mới là thật thôi. Đám sinh viên đại học này tùy tiện lấy một bản lý lịch, đứa nào chẳng thổi phồng bản thân một tấc tới trời, thực chất chẳng có cái gì hết, nếu ném bọn chúng ra ngoài đường, kiếm lấy miếng cơm cho vào miệng cũng chẳng có.”
“ Hoàng Hiểu, không thể vơ đũa cả nắm, lần này cậu nhìn lầm người rồi, thằng nhóc đó không phải loại không kiếm ra nổi miếng ăn đâu, ngược lại, tôi cảm giác nó là loại ném vào đâu nó cũng sống được.” Cố Thanh Trì đinh chính, chàng trai tướng mạo chẳng có gì nổi bật đó để cho ông ta ấn tượng sâu sắc, tuyệt đối không phải loại sinh viên ném ra đường thành trẻ vơ côi cút, ông ta chuyên môn ra lệnh cho Hoàng Hiểu tới thị trường nhân tài theo dõi Soái Lãng lấy lý lịch này:
Hoàng Hiểu nhớ lại hành vi của Soái Lãng suốt cả buổi sáng thì không tán đồng cho lắm, khởi động xe lái khỏi bãi đỗ.
“ Phải rồi Hoàng Hiểu, sao cậu lấy được bản lý lịch này, thằng nhóc đó biết không?”
“ Lấy trộm ạ, thằng nhóc đó chỉ biết bám theo một cô nhóc ba hoa phét lác, mất cái gì cũng không biết ... Thực ra chẳng phải lấy trộm làm gì, đơn vị tuyển dụng chỉ mang về lý lịch thích hợp, cái không dùng là họ vứt đi ngay, nếu không phải là thời gian eo hẹp, chúng ta đợi xin của công nhân vệ sinh cũng được.” Hoàng Hiểu kể lại chuyện Soái Lãng cả sáng lẽo đẽo theo sau một cô gái thế nào:
“ Ha ha ha, tôi nói cậu mà, một người thất nghiệp bình thường liệu có tâm tình đó không?” Cố Thanh Trì cười sang sảng:
Hoàng Hiểu không bình phẩm, trong mắt hắn, Soái Lãng đơn giản là háo sắc giống vô vàn thanh niên cùng tuổi thôi:” Phải rồi thầy cha, có tin tức từ phía Đại Nguyên, lần cuối cùng Lão Biện xuất hiện đã hơn ba năm rồi, sau đó không biết đi đâu, cả vợ con hắn cũng mất tích, có cần tiếp tục truy tìm không ạ?”
Cố Thanh Trì dừng xem hồ sơ của Soái Lãng, trầm ngâm một lúc nói:” Không vội, tìm hiểu xem trước khi cậu ta đi có vướng vào rắc rồi gì không đã.”
“Vâng!” Hoàng Hiểu không nói gì thêm, chuyên tâm lái xe:
Chiếc xe đắt tiền đi ngang qua thị trường nhân tài, còn nhân tài họ Soái thì vẫn chen lấn trong đám đông nộp hồ sơ. Giống như bao người tới xin việc, biết rằng bản lý lịch của mình rất có khả năng vứt vào sọt rác, nhưng chẳng có lựa chọn nào khác, vẫn phải xô đẩy, tranh giành, nộp lên lý lịch rồi thổi phồng giới thiệu bản thân.