Chương 32: Bạn ở chung phòng, tính thối hợp nhau. (4)
Soái Lãng đẩy cái mặt Lão Điền sang một bên, trong lòng y cảm động đấy, để mấy thằng khốn này nói ra những câu như thế chẳng dễ dàng gì. Nhưng từ nhỏ Soái Lãng quen chuyện cha y dùng nắm đấm "thể hiện tình cảm" với mình, tiếp nhận chuyện này có chút chướng ngại tâm lý, cảm thấy rất mất hình tượng:” Bọn mày đang nói gì thế, tao buồn cái gì, thất vọng cái gì?”
“ Vừa rồi anh uống rượu trầm mặc làm gì?”
“ Cái gì vậy, chúng mày nghĩ tao lại là người yếu đuối thế à? Tao đang nghĩ tới em gái kia thôi, sống chừng này tuổi rồi mới được một lần được gái tán tỉnh, tao phải nghĩ lại để khắc ghi ký ức này ... Bọn mày nói xem, khi đó cô ta đã xé áo rồi, vì sao tao không đưa tay ra bóp một cái chứ? Tao không thể tha thứ cho bản thân, tao rất hối hận.”
Nhìn Soái Lãng có vẻ hối hận thật, mà giả sử đặt bản thân vào trong hoàn cảnh đó, ngọc thể hiếm có ngay trước mắt mà không ra tay, ai chẳng hối hận, em gái đó nhìn qua màn hình điện thoại thôi mà đã muốn sờ rồi.
“ Xì ...” Điền Viên và Bình Quả tức giận nghiêm trọng, giơ ngón giữa lên, mình quan tâm tới y, y lại chỉ nghĩ tới gái, thực sự mất cân đối:
Lão đại Hàn Đồng Cảng cười ha hả, biết tính Soái Lãng nó thế, thà để người ta nghĩ bản thân thô bỉ đê tiện chút, chứ quyết không cho người ta thấy mình đa sầu đa cảm hay yếu đuối. Mặc dù biết thi thoảng bản thân Soái Lãng cũng có lúc buồn bực thất vọng, song với người cầm bằng giả đi kiếm việc hai năm cũng sống không tệ mà nói thì chuyện bình thường không làm khó nổi y, nãy giờ buồn bã như thế e là có chuyện thật, chẳng liên quan gì tới gái, quan tâm hỏi:” Soái Lãng, nói chuyện nghiêm túc đi, đã bán chưa?”
“ Hài, phạm phải sai lầm nghiêm trọng rồi.” Soái Lãng thu lại vẻ mặt diễn kịch, khẽ thở dài:
"Đã bán chư?" Là từ thông dụng của họ, ý chỉ bán thân chưa, tức là hỏi tới đã tìm được việc chưa? Anh em thường nói đùa, không tìm được việc thì bán thân.
Trên đường về Soái Lãng luôn suy nghĩ chuyện này, đúng là thất vọng thật, châm điếu thuốc nheo mắt giải thích:” ... Hôm nay tôi phát hiện ra một vấn đề, chính là văn bằng.”
“ Văn bằng xảy ra vấn đề gì chứ? Lần này là hàng thật cơ mà?” Hàn lão đại không hiểu, dùng hàng giả mãi không sao, giờ dùng hàng thật lại thành vấn đề:
Bình Quả mò số cánh gà sót lại gặm chưa kỹ ăn nốt:” Không phải người ta phát hiện trước kia anh dùng bằng giả rồi chứ?”
“ Không không, là cái bằng thật có vấn đề.” Soái Lãng giải thích:” Mọi người nhớ lại mà xem, hơn hai năm qua, tôi thất nghiệp nhiều nhất chỉ là một tuần, đó còn là tranh thủ nghỉ ngơi hoặc chơi bời vài ngày. Mà lần này hai tuần nộp hồ sơ rồi vậy mà chỉ có ba nơi muốn tuyển tôi, hơn nữa tới khi phỏng vấn vừa nhìn tôi một cái là hỏng ngay.”
“ Vì sao thế?” Cả ba không hiểu vấn đề ở đâu:
“ Trước kia dùng bằng giả, chuyên ngành hay chọn là marketing, trường rẻ rách, chuyên ngành vớ vẩn, người ta sẵn sàng nhận, vì thấp kém mới dễ nuôi, trả lương thấp cũng không dám ho he gì. Nhưng bây giờ bằng thật là chuyên ngành thư ký Đh Trung Châu, tuy tính cả nước thì trường chúng ta chỉ là đại học loại hai thôi, nhưng dù gì cũng là đại học trọng điểm trong tỉnh, cao cấp hơn trường bình thường không ít, đây là thứ hàng không phù hợp với thị trường.”
“Ài, sai lầm là ở đó. Bảo tôi làm thư ký thì kinh nghiệm của tôi lại toàn ở marketing, bảo đi marketing, người ta lo lương không giữ nổi sinh viên trường lớn, sớm muộn gì cũng chạy, thà chẳng tuyển ... Thất sách, thất sách, tôi nhìn ra rồi, bằng thật không bằng bằng giả, mọi người đợi đấy mà xem, mai tôi mang bằng giả đi, thế nào cũng lại thành hàng hot như mọi khi.” Soái Lãng ngửa cổ uống sạch cốc rượu:
Bọn họ đều biết Soái Lãng lấy được tấm bằng này gian khổ thế nào, vừa làm vừa học lại còn tốn không ít tiền nữa, đem về kết quả như thế, thực sự là không biết nói gì.
Xương gà, vỏ lạc, bát đĩa, chai rượu đầy bàn, mẩu thuốc khắp mặt đất, đó là lý do mà bọn họ có thể ở với nhau, sở thích không khác biệt là mấy, trình độ, tính cách cũng đa phần tương tự, cho nên chẳng ai nói được ai.
Ăn thì nhiệt tình, đến lúc dọn thì liền có vấn đề, bắt đầu đùn đẩy cho nhau, đúng lúc này có tiếng chuông điện thoại, là nhạc chuông của Soái Lãng, y có cớ bật dậy ngay nói:” Có khi là điện thoại phỏng vấn đấy, tôi phải đi nhận đây, không thể bỏ lỡ.”
Thế là chuồn ngay về phòng.
Trong phòng khách nhỏ còn ba người với nhau, biết Soái Lãng kiếm cớ trốn rồi, nhưng biết làm sao, cái cớ quá chính đáng mà, thế là đành người lấy chổi quét rác, người lấy túi đựng đồ ăn thừa, người mang bát đĩa ra bồn.
Một lúc sau Soái Lãng mặt mày tươi hơn hớn đi ra, Điền Viên đi vứt rác trở về hỏi:” Điện thoại của ai thế, đừng nói là nữ nhân kia tìm anh thật đấy nhé, trông anh vui sướng chưa kìa.”
“ Hôm nay quái thật, tình trường thất vọng, sự nghiệp lại thăng hoa, gái không tìm tao, công ty lại tìm tới cửa, mày xem, công ty hữu hạn tiêu thụ thủy sản Khấu Trọng, đường Lũng Hải, muốn tuyển nhân viên tiêu thụ ngắn hạn, lương sàn 1500, phần trăm tính riêng. Hỏi xem tao có muốn làm không, khà khà, đây đúng là việc đo ni đóng giày cho tao mà ...” Soái Lãng khoe ra địa chỉ vừa ghi, giờ thì không còn chửi tấm bằng thật của mình nữa:
Hứng lên rồi, Soái Lãng muốn mở một chai nữa, đám còn lại đều hết hồn, lão đại ôm bụng chối từ, nói mai còn phải đi làm, chui vào phòng ngủ luôn, Điền Viên chạy vào nhà vệ sinh, sống chết không chịu ra uống với Soái Lãng, chỉ sợ Soái Lãng uống hứng lên, không ai cản nổi. Tiểu Bình Quả là người dọn bàn nên chuồn cuối, Soái Lãng đang hưng phấn, tóm lấy hắn:” Được, không uống, không uống nữa, nói chuyện một lúc đi ... À phải, tao nhớ ra rồi, hôm nay tao gặp được một tiểu học muội ở thị trường nhân tài, để tao kể cho mày nghe, em gái này hết sức đặc biệt, cực kỳ thanh thuần ...”
“ Thôi anh ơi, lúc nãy kể nửa ngày trời, áo cũng xé ra rồi, cuối cùng chẳng chấm mút được gì, Nhị ca, anh bốc phét chuyện gì còn được, chứ nói tới tán gái, anh phải gọi em là anh, anh không nói em cũng biết, anh chỉ dám nhìn chứ không dám sờ, đúng không?” Tiểu Bình Quả bộ dạng ngoan ngoãn cũng trề môi khinh thường:
Không ngờ câu này nói trúng luôn, Soái Lãng còn định biện bạch em gái này khác, nhưng đoàn chừng nói chẳng ai tin, nói ra còn nhục thêm, co chân đá đít hắn một cái bảo cút đi, Tiểu Bình Quả cười hăng hắc cút thật.
Tất cả chạy hết rồi chỉ còn lại một mình Soái Lãng, bát đũa vứt vào bồn rồi chẳng ai chịu rửa, thường là vậy, tên nào không chịu nổi sẽ phải rửa, y cầm chai rượu sót một ít, loạng choạng về phòng đóng cửa lại.