Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đối Dịch

Chương 36: Tái ngộ bất ngờ, tựa lừa tựa không. (1)

Chương 36: Tái ngộ bất ngờ, tựa lừa tựa không. (1)


Cái công ty thủy sản Khấu Trọng này mặt tiền không lớn, nằm ở giữa đường Lũng Hải, cách đường cái không xa, Soái Lãng ngồi canh hai tiếng, nhìn thấy mấy xe hàng ra vào, vậy chứng tỏ đây là công có nghiệp vụ thực sự.

Vài lần Soái Lãng đi tới gần hơn, sân bên trong không nhỏ, có thể đỗ bốn năm cái xe hàng, từ ngoài cửa có thể ngửi thấy mùi tanh của thủy sản, lối đi được quét dọn, không có tạp vật vứt bừa bãi không ai quản, vậy là hoạt đồng đàng hoàng, khẳng định tuyển người thật, không phải công ty lừa đảo.

Thời gian hẹn vào buổi sáng, tới tận 12 giờ trưa sau khi quan sát rất cẩn thận, Soái Lãng mới chỉnh lại cổ áo, vẫn là trang phục mấy tuần chưa đổi, quần âu, áo vest đen, sơ mi xanh nhạt, hàng rẻ tiền thật song đóng bộ nghiêm chỉnh vào cũng tương đối ra dáng, đi vào thử vận may.

Loại công việc này chẳng qua là đưa hàng cho nhà hàng, quán ăn, Soái Lãng có đầy kinh nghiệm tiêu thụ, có bằng lái, lý luận mà nói không khó khăn gì.

Tới cổng thò đầu vào phòng bảo vệ, báo danh một cái, chà, đúng là người ta đang đợi mình thật, gác cổng là nam tử trên 50, trông rất trung hậu, chỉ vị trí cho Soái Lãng đi lên lầu, sau đó gọi điện thoại thông báo.

Soái Lãng phát hiện gác cổng chỉ có một tay, không biết đây là công ty có tình người, hay là nhận vài người tàn tật vào để được giảm thuế?

Dù sao không quan trọng lắm, Soái Lãng dựa theo chỉ dẫn của ông ta đi thẳng vào trong sân, cầu thang ở bên trái, khá hẹp làm bằng xi măng, dẫn lên tầng hai, tầng ba.

Cái sân rộng phát tán mùi cá nồng nặc, cống ngầm ngay phía dưới, khi đi qua lỗ thoát khí mùi càng đậm. Đang đi thì gặp được ba thanh niên tuổi chừng hai mươi trông bọn họ có chút dị dạng, khiêng mấy cái chậu lớn, trong chậu là đống cá lúc nhúc liên tục quẫy đạp, có cả chậu lươn nhìn xa như là rắn, trông phát khiếp. Bọn họ đặt chậu ở gần cống ngầm bắt đầu rút dao rạch bụng con lươn còn to hơn cả cổ tay, Soái Lãng nhíu mày.

Oa, máu lạnh thế ... Chuyện sát sinh là anh không làm đâu, anh chỉ đi đưa hàng thôi, Soái Lãng tránh thật xa.

Cách cống ngầm không xa là hai cánh cửa sắt lớn, chắc là kho chứa thủy sản, Soái Lãng lên tầng hai mới biết mình sai rồi, ngay cả tầng hai cũng là kho, toàn bộ hành lang phong tỏa, nhìn qua cửa sổ gần cầu thang thấy một đống sọt lớn nhỏ, bốn công nhân mặc áo trắng đang bận rộn khuân lên khuân xuống.

Đúng là công ty tiêu thụ sản phẩm thủy sản trăm phần trăm, Soái Lãng càng thêm yên tâm. Vừa lên tới tầng ba ngẩng đầu nhìn thấy một người ở đầu hành lang làm giật mình, người kia mỉm cười, đành phải cười lại, dù có hơi gượng gạo. Vị trước mặt là hán tử để ria mép, trán thấp mà xương gò má lại cao, khuôn mặt bất quy tắc như nhân vật hoạt hình, giục:” Ậu mau vào đi, thầy cha đợi ậu cả sáng lỡ cả cơm trưa rồi.”

Tiếng phổ thông Trung Châu chính tông, nói có hơi ngọng một chút, nhìn kỹ Soái Lãng nhận ra vấn đề, người này sứt môi. Đi từ cổng vào đây Soái Lãng tự tin hơn hẳn, ở nơi này y đúng là soái ca, vì sao? Vì nơi này toàn người tàn tật.

Soái Lãng nhìn nhân vật hoạt hình này hỏi:” Lão ca, công ty anh tuyển người ở thị trường nhân tài khu Kim Hà à?”

“ Ừ.” Người kia gật đầu:

“ Sao tôi không nhớ mình từng nộp hồ sơ vào công ty thủy sản nhỉ?” Soái Lãng rốt cuộc đem nghi vấn lớn nhất trong lòng ra, mặc dù hồ sơ là nộp bừa, càng nhiều càng tốt, nhưng mà thực sự chẳng có chút ấn tượng nào về công ty thủy sản Khấu Trọng:

Cơ mà hôm qua gặp tiểu học muội, bị cô bé đó là người lâng lâng như đi trên mây, có khi mình quên cũng không biết chừng.

“ Ậu lắm lời thế hả, trong điện thoại đã nói rồi, người quen giới thiệu ... Ậu mà không muốn làm thì cứ đi luôn cũng được, chẳng ai ép ậu ...” Người kia bực tức, quả nhiên là phong cách cửa hàng hớn chẳng sợ không thuê được nhân viên:

Thái độ người ta càng không tốt, Soái Lãng càng yên tâm, y làm việc hai năm, người quen biết không phải ít, anh giới thiệu giúp một câu, tôi nói tốt cho anh một lời, chuyện như vậy vẫn có:” Không biết ai giới thiệu?”

Người kia chỉ cửa phòng giám đốc ở chính giữa:” Kia, ở đó, tựa vào xem, thích hợp thì ở lại, chúng ta thành đồng nghiệp, tôi là Hoàng Hiểu, lái xe cho giám đốc.”

“ A, ra là anh Hoàng, thất kính, thất kính.” Soái Lãng khách khí một câu, người kia ừ một tiếng rồi đi, có vẻ rất nghênh ngang, í, không phải, hình như chân hơi khuỳnh ...

Cái công ty này, chưa thấy ai lành lặn thì phải?

Quái thật.

Đứng ở trước cửa phòng giám đốc, Soái Lãng hít một hơi ưỡn ngực lên gõ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nam trầm ấm:” Mời vào.”

Đẩy cửa đi vào, chân nhấc lên còn chưa chạm đất, Soái Lãng cứng đờ tại chỗ.

Người trong phòng đúng là người quen, bàn làm việc lớn bằng gỗ lim bóng loáng, ghế sô pha màu đen, ở giữa có chậu cây xanh, người ngồi sau bàn làm việc bày bàn trà tự pha tự uống, mỉm cười với Soái Lãng:” C ...”

Ai dè Soái Lãng cắt ngang chẳng nể nang gì:” Thôi bác đừng nói, trong lời của bác ngay cả cái dấu chấm câu cũng chẳng tin được.”

Đúng là gặp phải cái năm hạn mà, bị người ta trêu chọc rồi, hôm qua thì chạy phí công suốt cả tối, hôm nay đi xe bus mất hơn một tiếng, rồi quan sát hai tiếng trời mới đi vào, cứ tưởng ăn chắc rồi, ai ngờ bị người ta chơi đùa.

Thoáng chốc kinh ngạc, Soái Lãng thích ứng cũng nhanh, nhận ra vừa rồi mình hơi nặng lời, dở khóc dở cười vớt vát :” Hôm qua mất 600 tiền xem quẻ, nên bác không cam tâm à? Bác không nói sớm, tôi ra ngoài còn mang tiền trả cho bác chứ.”

Trong câu nói đùa có chút xuống nước, vì y không rõ chuyện này là thế nào, có điều ở trên địa bàn của người ta thì lưng đừng có mà cứng quá, Soái Lãng biểu đạt ý tứ rất khéo, đó là tôi định trả tiền cho bác đấy, nhưng thật không may là ra ngoài không mang theo.

Dù sao cũng đang ở trên đất địch, Soái Lãng chẳng chột dạ hay sợ hãi gì hết, đó là ưu thế tâm lý của dân dân nhà nghèo, dù sao chỉ có tấm thân chưa tới 100 kg thịt này thôi, ông làm gì được tôi.

“ Ha ha ha, ánh mắt của cậu hơi kém đấy, tôi có thể ngồi ở vị trí này mà lại bận tâm 600 đồng của cậu à?”

Cố lão đầu cười làm động tác mời, ý từ cũng đã truyền đạt rõ ràng, là "600 đồng của cậu".

Q1 -


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch