Chương 42: Tán gẫu luận đạo, đạo pháp vô thường. (1)
Vâng! Soái Lãng, chính là anh chàng Soái Lãng của chúng ta ấy mà, vì nhận 3000 đồng nên đi làm trợ lý tư nhân, lúc này đang cầm danh thiếp đọc, tổng giám đốc thương mại Hoa Thái à? Thầm giật mình, thiếu chút nữa rơi luôn danh thiếp.
Soái Lãng làm công việc marketing từng chạy khắp nơi, chưa gặp Hoa Thần Dật nhưng quá hiểu Thương mại Hoa Thái là công ty gì, đây là công ty có hạng ở Trung Châu này. Hạng cỡ nào thì tầng lớp tép riu như Soái Lãng sao ước chừng được, chỉ biết mình chạy gãy chân mấy đời cũng chẳng bằng người ta ...
Lại nhìn phía sau Hoa Thần Dật, một nam tử trên 30, ăn mặc kiểu giám đốc, còn em gái mặc bộ OL vóc dáng khá ngọt, nếu không phải mặt nghiêm túc quá mức thì cũng tính là mỹ nữ đấy.
À đúng, chính em gái này, mấy ngày trước họ có tới, hình như nhờ vả gì đó, nhưng mà đổ vỡ rồi, Cố lão đầu đuổi bọn họ đi.
Vãi ... Lão già có trình độ thật đấy, lừa luôn được cả tổng giám đốc Hoa Thái tới tận nhà, gia sản người này ít nhất phải trăm triệu đấy ... Soái Lãng áp chế kinh ngạc trong lòng, liếc mắt nhìn vì tổng giám đốc kia, cao hơn mình nửa cái đầu, mặt vuông chữ điền, bụng hơi phệ, có vài phần uy nghiêm, dù đến nhờ người khác, thái độ vẫn ung dung tự tin, lúc này như đang đợi Soái Lãng khom lưng cười nịnh vậy.
Soái Lãng ngây ngây nhìn lại, trông thế nào cũng giống thằng ngốc, Hoa Thần Dật sớm liệt y vào dân nhà quê ít kiến thức, chỉ thấy buồn cười.
Soái Lãng định thần lại, trả danh thiếp, cũng chẳng khách khí hơn là bao:” Đợi đấy.”
Nói rồi kéo chổi vào nhà, đây là điều lão già đã dặn, phàm là có người tới, bất kể người ta khách khí ra sao, y càng không khách khí, họ càng đặc biệt khách khí. Có điều Soái Lãng lần đầu làm việc này, nên đâm ra hơi run, đối diện là tổng giám đốc Hoa Thái đấy, vậy mà mình dám ăn nói cộc lốc như thế, vãi thật. Trong lòng Soái Lãng tự hào lắm, quay đầu lại thè lưỡi làm mặt quỷ với mấy người kia, tự thỏa mãn bản thân một chút.
Hoa Thần Vũ bị người ta trả danh thiếp lại đã trố mắt rồi, không biết thế này có tính là bẽ mặt lớn không? Quay đầu lại nhìn hai cấp dưới, phó tổng Trần vội giải thích:” Trẻ con nhà quê không hiểu chuyện thôi ạ, anh đừng chấp, còn hơi ngốc, hôm nọ cứ nhìn thư ký Lưu chằm chằm, chắc ở quê chưa thấy cô gái nào xinh đẹp như thế.”
Thư ký Lưu không vui, thầm mắng phó tổng Lưu, không phải nói năng linh tinh à, có mà anh nhìn trộm tôi thì có, thằng bé kia hôm nọ chỉ nhìn cái xe mới của mình, căn bản không thèm nhìn người.
Chờ đợi, chừng mười lăm phút, đôi khi càng bất ngờ lại càng khiến người ta hứng thú, ít nhất Hoa Thần Dật thấy ngay một người trông cửa còn làm cao, người sau lưng e là có chút tài hoa.
Lại đợi thêm lúc nữa, Soái Lãng đi ra, lần này ít nhiều còn cười, đưa tay mời:” Giám đốc Hoa, mời.”
Hoa Thần Dật gật đầu đi trước, phó tổng Trần và thư ký Lưu theo sau, ai ngờ Soái Lãng không cười nữa, đưa tay ngăn:” Này, không mời hai người, hai người đợi đó.”
Trố mắt luôn rồi.
Phó tổng Trần và thư ký Lưu ra sức nén giận, trừng trừng nhìn Soái Lãng nhưng không cách nào phát tác. Lần trước bị ông già không cho vào nhà đã đành, lần này ngay một đứa sai vặt cũng dám lên mặt, hai người thấy mất sạch thể diện rồi.
Chuyện này đáng lẽ làm người ta tức giận, nhưng nhìn hai người kia líu lưỡi đứng đó, Hoa Thần Dật thì lại càng thêm vui vẻ, xua tay:” Nhập gia tùy tục, khách theo ý chủ, hai người đợi đi, ha ha ha ha.”
Soái Lãng theo sau, lòng muốn nở hoa, hai người đó lần trước tới, nữ thì chằng thèm cười với y một cái, nam thì nhìn kiểu ăn mặc của y khinh bỉ ra mặt, thái độ láo lếu làm Soái Lãng chỉ muốn sút một phát lăn xuống ao. Còn lần này Soái Lãng có cơ hội làm bẽ mặt rồi, nghĩ lại thân phận trước kia của mình, có muốn gặp mấy người này cũng khó, đi theo lão già đúng là sướng.
Ngoài hàng rào trúc chỉ còn lại hai người, thư ký Lưu xem thời gian, sắp 11 giờ, tổng giám đốc nổi hứng lên một cái, cơ bản làm loạn hết lịch trình hôm nay, cái đó còn xử lý được, chỉ sợ là gặp chuyện không vui ở đây, về lại trút hết lên mình, lòng có chút sợ hãi:” Phó tổng Trần, anh có chắc không? Đừng để như mấy lần trước, ông thầy phong thủy gì đó nói một trận thanh long bạch hổ, bị tổng giám đốc vặn cho á khẩu xấu hổ mà đi, chúng ta lại phải đi tìm người khác.”
“ Tôi sao biết, cái nghề này còn sâu hơn cái nghề của chúng ta.” Phó tổng Trần nhỏ giọng nói một câu:
“ Chúng ta bán xe hơi thì liên quan gì tới nghề phong thủy.”
“ Chả giống nhau hay sao, đều là lừa người hết, không bán thế nào được xe.”
Thư ký Lưu phì cười, sau đó lại không cười nổi nữa, muốn hỏi, nhưng mà thấy phó tổng Trần thấp thỏm, biết hắn chẳng chắc, đành đứng đó giỏng tai lên nghe, cửa gỗ mở rộng, cửa sổ chấn song, nghe mãi chẳng thấy động tĩnh gì ....
Nguyên nhân bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì rất đơn giản, đó là vì chính chủ chưa ra mặt, Hoa Thần Dật đi vào tựa hồ cũng chẳng có ý ở lại lâu, nên không ngồi.
Soái Lãng không tiếp khách, coi như mời vào là xong việc, lên thẳng tầng hai. Thế là Hoa Thần Dật hơi khó chịu, nếu nói vừa rồi không để ý là vì không chấp, bây giờ vào nhà rồi mà chưa thấy chính chủ đâu, thế thì thành khinh người rồi, dù ông ta tới cơ quan chính phủ xin phê duyệt giấy tờ cũng không bị thất lễ như thế.
Đã tới rồi thế nào cũng phải gặp chính chủ một phen, Hoa Thần Dật áp chế bực bội trong lòng.
Trong thời gian chờ đợi Hoa Thần Dật quan sát trong phòng, phong cách khác biệt làm ông ta có vài phần tỏ mò.
Sảnh đường rộng mười mấy mét vuông đặt ở vị trí đón nắng, mặt đất lát gạch vuông, xem ra lâu năm rồi, ở giữa là bàn ghế cổ màu đen bóng, trên tường treo bức tranh mãnh hổ hạ sơn. Với ánh mắt có chút am hiểu tranh họa của hắn thì đây không phải tác phẩm tác phẩm danh gia, chẳng đáng mấy đồng. Tường bên phải là bức tranh kiểu cá âm dương, tường trái là bức hình tiên thiên bát quái, kiền khôn chấn tốn ly khảm cấn đoái phối hợp với ký hiệu cũng tạo thành tranh âm dương, tùy hứng đi vài bước, nhìn hình bát quái. Hoa Thần Dật lắc đầu, thứ này bác đại tinh thâm tới độ người ta không tin được rồi.
“ Giám đốc Hoa cũng có hứng thú với Chu Dịch sao?”
Bất chợt có giọng nói truyền tới, làm Hoa Thần Dật vừa sinh ý khinh bỉ giật mình, quay đầu lại nhìn phía cầu thang gõ, quả nhiên như thư ký Lưu hình dung, mái tóc dài, cùng hàng mi đều màu hoa râm, người mặc đồ lụa màu trắng, cao gầy, đúng là có vài phần tiên phong đạo cốt.
Bề ngoài rất chuẩn mực, có điều trong mắt Hoa Thần Dật thì chẳng khác gì đám giang hồ lừa đảo, có tiên phong đạo cốt thế nào cũng là làm bộ làm tịch mà ra thôi.