Chương 45: Đại đạo chí giản, luận tiền tại chỗ. (2)
Đưa nước trà xong lại đi, Soái Lãng lén lút vén rèm lên quan sát, Hoa Thần Dật tin sái cổ rồi, y quay đầu nhìn lại gần nửa tiếng vừa rồi, không khỏi đặt ra thắc mắc, làm sao lừa được một người không mê tín tin vào thứ mê tín? Làm sao khiến một người thân phận sang quý kiêu ngạo thành cung kính? Bây giờ chuyển sang xưng hô "Cố đại sư" rồi, quá tà, không phải lão già dùng thuốc mê hay là biết thuật thôi miên chứ?
Không, chắc chắn là không, thời gian qua ăn uống sinh hoạt cùng, Soái Lãng cũng chịu khó quan sát lắm chứ, lão già cũng không khác gì người thường. Ăn nhiều hơn ỉa, thích trà mê rượu, thuốc chẳng cai, nói không chừng nếu trẻ hơn một chút còn đi bar tán gái ấy chứ, hoàn toàn là một nam nhân độc thân chẳng lo cơm áo điển hình, chẳng nhìn ra cái gì đặc biệt.
Nói thật, nhận 3000 đồng làm trợ lý cho lão già cũng có thành phần tò mò ở trong đó, nếu không Soái Lãng đang chú trọng tích lũy kinh nghiệm làm việc sẽ không nhận đâu.
Bây giờ nhìn ra chỗ đặc biệt rồi, chính là ba tấc lưới kia, có điều nghĩ kỹ hơn thì lão già nói cái gì mà nghệ thuật mang tính tượng trưng, suy nghĩ tính lý trí, từ thứ không liên quan mà có thể bẻ lái tới tìm âm trạch, càng nghe càng mơ hồ ...
Đợi rất lâu, chuẩn xác mà nói tới khi Soái Lãng thấy mỏi cả chân mới nghe thấy lão già gọi tiễn khách, chạy tới thì hai người đã đứng dậy, Soái Lãng tự biết thân phận, đi trước mở đường.
Ra ngoài thì hai cấp dưới kia vẫn ngốc nghếch đợi ở ngoài sân, sốt ruột xem đồng hồ, lão già chắp tay nói không tiễn nữa, Hoa Thần Dật thì hết sức cung kính cáo từ, không quên nhét quà vào tay Soái Lãng, mong Cố đại sư nhất định thu nhận. Soái Lãng chẳng khách khí, nhận luôn.
Hoa Thần Dật cứ như đi ăn trộm được nhân sâm trở về vậy, toàn thân thư thái bay bổng, thái độ với người khác hết sức hiền hòa, trước tiên khen ngợi phó tổng Trần vài câu, thái độ với Soái Lãng cũng khách khí cực kỳ, vừa ngồi lên xe vẫy tay, lại thấy như thế chưa đủ lễ sỗ, bước xuống bắt tay Soái Lãng thật chặt, liên tục nói cám ơn, lúc khác tới bái phỏng.
Sự ân cần này làm Soái Lãng cũng thấy ngại, từ khi ra ngoài đời kiếm sống, Soái Lãng là cái loại bị người ta quát tháo sai bảo, đã bao giờ được ông chủ lớn khách khí lấy lòng như thế, cảm giác như mình đạt được đỉnh cao nhân sinh vậy.
Lại quyến luyến thêm vài phút nữa, chiếc Mercedes R500 mới đóng cửa lên đường, cô thư ký kia thái độ cũng khác hẳn, tươi cười vẫy tay với Soái Lãng. Có điều gần như toàn bộ sự chú ý của Soái Lãng đều tập trung vào chiếc xe kia, cái xe nhìn đã biết không phải loại thường, màu đen bóng một cách đặc biệt, tưởng tượng mình lái xe này, đỗ xịch một cái bước ra thì bao ngầu ....
Xe đã đi mất rồi, trong tất mắt chỉ còn lại những mảnh ruộng lúa mạch vuông vức rõ ràng, bên cạnh là ao nước, đàn vịt ồn ào bơi vòng quanh, gà mẹ dẫn đàn con đi kiếm ăn, Soái Lãng thở dài quay về nhà.
Ài, toàn là giả hết, phải về với hiện thực thôi, mấy thứ đó không liên quan tới mình, sự tôn trọng kia cũng là giành cho cái thân phận giả, có phải cho mình đâu.
Lúc này đã gần 12 giờ, phải nấu cơm ăn rồi.
Công việc này làm Soái Lãng khóc dở mếu dở, cái khác còn đỡ, chẳng qua là mỗi ngày tới đây mua rau mua thịt làm bữa cơm cho lão già, nhàn hạ thì đấu khẩu tán gẫu với ông ta, buổi chiều Hoàng Hiểu tới đón đi, đúng là việc nhẹ lương cao điển hình.
Điểm duy nhất Soái Lãng không hài lòng là trang phục Hoàng Hiểu cấp cho, ai cũng coi y là loại sai vặt quét dọn múc nước, thực sự là mất thể diện sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy, may là ở đây không ai nhận ra. Vì 3000 đồng, Soái Lãng miễn cưỡng tiếp nhận.
Đi vào nhà, Cố Thanh Trì đang thư thái uống trà, uống một ngụm lại khoa trương chép miệng một cái, vui vẻ ra mặt, giống vừa làm xong chuyện đắc ý gì đó. Soái Lãng đặt quà lên bàn, Cố Thanh Trì đặt chén trà xuống mở hộp ra, là một bánh trà Phổ Nhị Trần, đen xì xì như cục phân trâu, ông ta đưa lên mũi ngửi rồi gật gù.
Tò mò trong lòng dâng lên, Soái Lãng vài phần hồ nghi hỏi:” Bác này, làm sao bác làm được thế?”
“ Làm gì?”
“ Thì làm sao lừa một người không mê tín lại tin tưởng như thế?”
“ Cái gì mà lừa chứ, tôi vốn là thầy địa lý phong thủy, đại sư huyền học, tông sư dịch học ...” Cố Thanh Trì người lắc lư nói ra loạt danh hiệu làm người nghe chóng mặt:
“ Thì vẫn là lừa đảo thôi mà, bây giờ đại sư gì đó tương đương với lừa đảo.”
“ À, cái đó thì đúng, những kẻ mua danh kiếm tiếng trên đời này quá nhiều, còn bậc đại sư cam lòng đạm bạc như tôi chẳng còn mấy nữa.”
Bộ dạng của lão già khiến chút kính phục vừa dâng lên trong lòng Soái Lãng bay biến sạch, mỉa mai:” Bác à, nếu bác thực sự có trình độ đại sư thì có cần lang thang trong công viên kiếm mấy trăm lẻ không?”
Mấy ngày tiếp xúc, thường xuyên bị lão già mà không nên nết này trêu chọc, dần dần chút tôn kính cũng không còn nữa, nhưng dù cho Soái Lãng có nói độc địa khó nghe, vẫn còn kém xa lão già.
Chứ không à, Cố Thanh Trị bị nói kháy cũng chẳng giận, đặt bánh trà xuống, nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới đầy hứng chí, nếu chẳng phải lão già này tuổi đã cao, công năng chắc chắn thoái hóa, Soái Lãng hoài nghi lão có khuynh hướng Brokeback Back Mountain rồi. Thêm vào cũng đã dần quen với ánh mắt đó, lão già nhìn một cái, Soái Lãng ngẩng cao đầu hừ một tiếng không thèm để ý.
Cố Thanh Trì cười càng thêm vui vẻ:” Tôi nhìn ra rồi, cậu tò mò, hâm mộ thêm vào vài phần đố kỵ, có muốn học không? Muốn học ông già này phá lệ dạy cho.”
“ Mấy trò mê tín xem mộ của ông ấy à? Thôi đi.” Soái Lãng khịt mũi coi thường:
“ Thế nào gọi là mê tín chứ?” Cố Thanh Trì ngạc nhiên:
“ Thế còn không phải là mê tín à, cái gì mà đất là thịt của rồng, đá là xương của rồng, không phải mê tín thì là cái gì? Cái gì mà tầm long điểm huyệt, bác có ngon thì gọi một con rồng ra đây.” Soái Lãng trực tiếp đưa ra một nan đề không thể giải quyết:
“ Ôi, kẻ vô tri không biết sợ, cậu còn dám nói ra à, tôi dùng ngôn từ mang tính tượng trưng nghệ thuật để thể hiện thuyết âm dương phong thủy, đó gọi là thấy người nói tiếng người, gặp ma nói giọng ma, hiểu không?”
“Ví như ở công viên, gặp ba tên béo kia, với trí thông minh của bọn họ, tôi nói phụ tại mẫu tiên vong, bọn họ mới hiểu được. Ví như cậu, loại chủ nghĩa thuần thực dụng, tôi chẳng cần tốn nước bọt làm cái gì, cậu chỉ tin vào tiền không tin lý lẽ. Hoa Thần Dật thì sao, hắn du học ở nước Đức về, sở thích đồ cổ, vợ lại là quản lý một triển lãm tranh, nên phải nói từ góc độ nghệ thuật thì hắn mới tiếp nhận ... Nói trắng ra một chút thì đây chính là liệu cơm gắp mắm, nói thâm thúy một chút là tâm lý học giao tiếp, nói cao nhã một chút thì gọi là nghệ thuật ngôn ngữ ...” Cố Thanh Trì nói một tràng lý luận: