Chương 50: Thật không cần tiền, tiền không mua được. (1)
Thư ký Lưu nhìn ông già với ánh mắt kính sợ, xoay người lại không dám khuyên nữa, tỉ mỉ nghiền ngẫm lại các điều khoản trong hợp đồng.
Quả nhiên nếu chuyện êm đẹp không nói, nếu có bất kỳ vấn đề gì, bên kia thực sự có thể phủi hết trách nhiệm, hơn nữa ít nhất luôn có một khoản ứng trước đút túi. Nếu là hợp đồng kinh doanh cô đừng hòng ký vào hợp đồng mọi rủi ro do một bên chịu như thế. Cố đại sư là bên được lợi chỉ ra điều này, chứng tỏ người ta thật lòng ... Xem ra lần này tìm được một cao nhân rồi.
Thế không cần lo nữa, cứ nói hết với tổng giám đốc, trước tiên đây là chuyện đáng mừng mà.
Soái Lãng thì ngu cả người rồi, lần này ngu thật, kỳ thực y cũng nhìn ra bất công trong hợp đồng, không ngờ lão già lại đi chỉ thẳng ra sơ hở trong đó, mình vốn chỉ trêu lão già một chút, không ngờ lại biến thành sự thực rồi.
Lại lần nữa dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn Cố Thanh Trì, lúc này ông ta vô cùng đạo mạo đường hoàng, tiền đã ngay trong tầm tay mà không lấy, cái khí độ này chẳng ai so được.
Nhưng nói lão già thực sự là cao nhân không màng danh lợi thì đánh chết y cũng không tin, hôm đó ông ta ngay 600 của mấy tên ngốc còn lừa cơ mà.
Thế thì vì sao?
Này, đừng nói là lão già lừa người lừa luôn cả bản thân, thực sự coi mình là phong thủy sư rồi nhé? Soái Lãng nghi hoặc, lời giải thích này không thuyết phục được y.
Hay là, lão gia này chính là chân nhân bất lộ tướng, là âm dương sư phong thủy sư thật sự, chuyện ở công viên là đùa với ba tên béo? Chớp mắt Soái Lãng lại tìm một cách giải thích khác.
Nếu cũng không phải nữa thì ông ta còn có mưu đồ khác, nhưng trừ tiền ra thì còn mưu đồ gì nữa chứ? ... Soái Lãng gãi tai, tới cách giải thích thứ ba vẫn chưa thuyết phục được bản thân.
Vốn cho rằng Cố Thanh Trì cùng lắm bỏ chút công sức nghiên cứu Hoa Thần Dật, bất kể triết học hay nghệ thuật, phong thủy gì gì đó thì mục đích cuối cùng vẫn là moi tiền của người ta mà thôi.
Nhưng hiện giờ ông ta chỉ ra vấn đề của hợp đồng, lại không chỉ một lần khẳng định dứt khoát không lấy tiền, nói tới mức độ này còn mặt dày thu tiền là ngu ngốc, nếu làm tốt chuyện này nhờ quan hệ với Hoa Thần Dật, có khi còn kiếm vụ làm ăn khác, tội gì làm thế chứ? Ông ta không giống kẻ hồ đồ, càng không giống cao nhân thâm tàng bất lộ, cả một người tham tiền cũng không giống ... Nhưng bảo ông ta không cần tiền thì Soái Láng cũng thấy không giống nốt.
Rốt cuộc lão già này là thứ quái quỷ gì vậy?
Soái Lãng càng nghĩ càng đau đâu, nếu loại bỏ hết khả năng vô lý đi thì còn một kết luận, ông ta thực sự là cao nhân không cần tiền.
Nhưng đây lại là kết luận Soái Lãng không chấp nhận nhất.
Xe đã đi vào thành phố, hội tụ vào dòng xe nườm nượp, tới thẳng khách sạn Dụ Đạt Thế Kỷ đường Tử Kinh, mời đại sư xuống xe, phó tổng Trần đi trước dẫn đường. Soái Lãng đi sau trầm ngâm không nói, thi thoảng nhìn Cố Thanh Trì chắp tay sau lưng bước chân thong thả, hành vi cử chỉ vẫn mang phong phạm đại sư, trong lòng y dấy làm một linh cảm không lành.
Giả, từ lúc nhận lương tháng 3000 không cần ký tên tới giờ, tất cả thứ mình nhìn thấy đều là giả.
………….. …………
“ Vẫn không lấy một đồng nào à?” Hoa Thần Dật cũng sửng sốt, còn kinh ngạc hơn cả nghe nói toàn bộ xe mình bán ra bị khách hàng trả lại:
Đối diện là phó tổng Trần và thư ký Lưu vừa mới từ Dụ Hoa Thế Kỷ trở về, bọn họ cùng gật đầu, an bài xong cho hai ông cháu Cố đại sư, lại cùng ăn một bữa cơm, rồi hai người tới nhà Hoa Thần Dật báo cáo.
Thế thì lạ, về lý luận mà nói người già tham tiền cũng phải thôi, nhưng thế nào mà gặp đúng kỳ nhân từ đầu tới cuối thanh cao, khiến Hoa Thần Dật khó hiểu. Ông ta đứng lên vê cằm đi đi lại lại trong thư phòng, lúc sau ngửa mặt lên như nghĩ ra cái gì, sau đó lại lắc đầu tự phủ nhận.
Cơn đau đầu của Soái Lãng truyền qua Hoa Thần Dật rồi.
Ngoài cửa cảnh tượng xe tới chật kín mới giảm đi đôi chút, thân bằng hảo hữu cùng với đối tác làm ăn liên tục tới hỏi thăm tặng quà, vợ ông đang bận rộn tiếp đãi khách ở phòng khách. Mấy chuyện này căn bản không cần Hoa Thần Dật phải bận tâm, nhưng chuyện cần bận tâm thì lại chưa yên tâm được. quyết định gọi điện thoại bảo vợ mời hội trưởng Vương Tu Nhượng tới văn phòng, hội trưởng Vương đang đợi cùng ông ta an bài chuyện xuất hành tầm long ngày mai, vừa vặn trò chuyện cùng vài trưởng bối cao tuổi ở quê lên.
Giàu ở thâm sơn cũng đông thân thích, huống hồ là ở ngay phố thị sầm uất, mấy ngày qua người tới nhà không dứt, chỗ yên tĩnh một chút đề bàn bạc công việc chỉ còn lại cái thư phòng nhỏ này mà thôi.
Trong lúc chờ đợi, phó tổng Trần và thư ký Lưu đều suy đoán tâm tư của tổng giám đốc, lúc này trên bàn sách bày mười mấy tấm ảnh và sách tuyên truyền thiết kế thẩm mỹ in bóng. Đó là nghĩa trang được bộ phận quan hệ xã hội của công ty liên hệ, gần như toàn bộ tư liệu về các nghĩa trang tốt một chút quanh huyện Tân Trịnh tới tp Trung Châu đều được thu thập đầy đủ, đợi chọn một nơi hạ táng.
Mấy ngày qua bọn họ trừ chủ động bái phỏng Cố đại sư còn tiếp không ít công ty đầu tư nghĩa trang, nhưng mãi chưa xác định được.
Một mặt là vì với thân phận của tổng giám đốc tất nhiên không muốn tùy tiện chọn một nghĩa trang, chẳng may không thích hợp lại thay đổi thì rắc rối lớn, hai nữa mấy công ty tìm tới nơi đâu tốt đẹp gì, nói không chừng đợi tổng giám đốc của bọn họ chuyển mộ tới còn đi làm quảng cáo kìa, làm sao tổng giám đốc của bọn họ không nhìn ra, dù mấy công ty kia đưa ra rất nhiều ưu đãi cũng từ chối.
Một phương diện khác chuyển mộ là một chuyện mà đụng chạm tới thân thích toàn gia tộc, cậu tổng giám đốc trừ mê tín ra thì cái gì cũng không tin, nên nhất định phải kiếm một phong thủy sư đi chọn địa điểm, tổng giám đốc bọn họ tìm tới Cố đại sư là chuẩn bị sẵn sàng bị xẻo rồi, nhưng mà đối phương không vung đao lên.
Vậy mới phiền.
Hoa Thần Dật phái cấp dưới của mình đi đàm phán chi phí với Cố Thanh Trì cũng tính cả rồi, nhìn chung mà nói thì rất coi trọng vị đại sư này, nhưng ông ta không để mắc kẹt vì một phía, nếu giá cao chút vẫn được, nếu đẩy giá quá đáng thì kiếm lý do từ chối, không phải sợ tốn kém mà không muốn làm thằng ngốc mà thôi.
Mức giá trong lòng Hoa Thần Dật là từ 10 tới 20 vạn, so với giá trị trường là có thể coi là cao rồi ... Nhưng không tính tới một khả năng.
Người ta không thu đồng nào!
Là vì trình độ không đủ không dám đói hỏi? Hay là vì có ý đồ khác?
....
Hôm nay dừng ở đây nhé, phong cách truyện này khác Hắc Oa, Dư Tội lắm.