Mặc dù cô yếu đuối nhưng thẳng tính và cũng hoạt bát hơn.
Nguyên chủ thì được nuông chiều, ngoại trừ trước mặt Diệp Minh Xuyên, chưa bao giờ cô ấy che giấu tính cách tuỳ hứng. Nguyên chủ cũng ngây ngô và yêu mù quáng nên dễ bị lừa, động chạm nhẹ thôi cũng nổi giận đùng đùng.
Tính cách khác nhau quá nhiều dễ lộ trước mặt người cực kỳ thân thiết, may mà nguyên chủ không có ai quá thân.
Mẹ nguyên chủ mất từ mười năm trước, dù ba Cố Thanh Sơn không tái hôn nhưng trăng hoa, thường xuyên đi đêm không về hoặc dẫn đủ kiểu phụ nữ về nhà chơi bời.
Sở dĩ nhiều năm qua họ Cố vẫn đứng vững không ngã trên thương trường là do Cố Tư Tư có một anh họ tuyệt vời, Cố Vân Tu.
Ba mẹ Cố Vân Tu đều là dân kinh doanh giỏi, một tay sáng lập Tập đoàn tài chính Cố Thị mà họ còn rất yêu nhau.
Không may, vào năm Cố Vân Tu mười tám tuổi, hai vợ chồng họ bị tai nạn xe không qua khỏi.
Từ đó trở đi Cố Vân Tu rạng rỡ như ánh mặt trời biến mất, thay vào đó là một Cố Vân Tu nham hiểm, lạnh lùng.
Anh vừa hoàn thành việc học vừa quản lý Tập đoàn Cố Thị. Những kẻ muốn lấy anh ra làm trò cười không những không nhìn thấy Tập đoàn Cố Thị phá sản, mà dưới sự điều hành của anh suốt bảy năm qua lại khiến công ty ngày một lớn mạnh.
Ngày xưa Cố Thanh Sơn là người sống nhờ anh chị dâu, nay thấy thằng cháu giỏi giang cũng tiếp tục sống nhờ vào cháu trai, không có ý định chiếm đoạt.
Cố Vân Tu thấy chú mình thức thời nên tiếp tục cho chú ta sống ở biệt thự cũ của nhà họ Cố, hàng năm công ty cũng cho chú ta một khoản hoa hồng kha khá.
Nghĩ đến đây Cố Tư Tư bỗng cảm thấy người đàn ông trước mặt có khả năng rất cao là anh họ nguyên chủ Cố Vân Tu.
Mối quan hệ giữa nguyên chủ và anh họ không phải thân thiết nhưng cũng chẳng đến nỗi quá xa cách.
Tất cả mọi việc trong nhà họ Cố do Cố Vân Tu quyết định, lỡ cô không phải con gái của Cố Thanh Sơn thật, vậy cô chỉ còn cách ôm đùi ông anh họ trước mặt trước khi tận thế ập đến.
Suy xét kỹ lưỡng Cố Tư Tư chủ động ôm cánh tay Cố Vân Tu, chỉ vào trán tỏ ra tội nghiệp: “Anh ơi em đau đầu quá.”
Cố Vân Tu khựng người, anh không thích tiếp xúc với người khác, cô em họ này cũng vậy, bình thường anh cũng không cho cô lại gần anh.
Nhưng hôm nay thấy cô ngoan ngoãn, nói giọng tội nghiệp đáng thương lại thêm cục u trên trán quá gai mắt, anh mềm lòng hiếm thấy, hỏi khẽ: “Sao lại bị thương?”
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi nỗi buồn của nguyên chủ hay không mà Cố Tư Tư sụt sịt, tủi thân: “Diệp Minh Xuyên và bạn thân của em Sở Liên bị em bắt quả tang qua lại, em mới nói mấy câu Diệp Minh Xuyên đã đẩy em đập đầu vào cây.”
“Anh ta muốn huỷ hôn với em vì Sở Liên, không hề coi em ra gì, em cũng chẳng cần anh ta nữa…”
Cô không nói dối, nhân cơ hội này huỷ hôn thì còn gì bằng.
Cố Vân Tu nhăn mày, anh cũng có nghe chuyện cô em gái yêu Diệp Minh Xuyên mù quáng.
Giờ lại nói không cần? Xem ra bị tổn thương nên vỡ lẽ.
“Huỷ hôn thì huỷ hôn, con gái nhà họ Cố chúng ta mà phải lo không lấy được chồng?” Cố Vân Tu gạt tay cô ra: “Đi nào, anh đưa em đi viện.”
Cố Tư Tư đang thấy ngọt ngào, từ bé đến giờ ghét đến bệnh viện nghe bảo đi viện cái bĩu môi không muốn.
Người đàn ông lạnh mặt, bị đôi mắt lạnh lùng quét qua cô nuốt ý định từ chối xuống bụng, ngoan ngoãn đuổi theo bước chân anh.
Bệnh viện nói bị chấn động não nhẹ, ngoài uống thuốc vẫn cần chú ý nghỉ ngơi.
Cố Tư Tư đầu óc rối bời nằm trên giường đi vào giấc ngủ, cô cứ cảm thấy cái tên Cố Vân Tu quen quen nhưng não bị chấn động, trí nhớ rời rạc nên tạm thời chưa nhớ ra.
Không biết ngủ bao lâu, Cố Tư Tư bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô ra mở cửa, ngoài cửa là cô bảo mẫu trẻ mặc bộ đồ hầu gái đang cười duyên dáng với cô.
“Ông chủ gọi cô xuống dưới nhà ăn cơm.”
Cố Tư Tư trợn trừng mắt, giọng nói này vậy cô ta là người phụ nữ hồi chiều ân ái với Cố Thanh Sơn.