Dư Tội thi thoảng xin chỉ thị Huấn luyện viên Trần, nói ra thì ấn tượng đầu tiên của Dư Tội với Lão Trần không tốt. Lần đầu tiên y sờ tới súng cũng giống như bao đứa con trai khác bắt chước tư thế ngầu lòi cầm súng một tay trong phim ảnh, bị lão già chửi mắng té tát đuổi thẳng cổ ra ngoài, phải đi nhặt vỏ đạn cho ông ta những hai tháng mới được tha thứ. Có điều sau đó vì y luôn chạy đi chạy lại trong trường làm mấy hoạt động công ích, quan hệ càng gần gũi, rảnh rỗi được ông ta gọi tới giúp đỡ, kiếm ít tiền lẻ.
À, nói thêm là sân tập bắn này có mở cho người ngoài nhé, duy trì một cái sân tập bắn không rẻ mà, trường phải kiếm thêm kinh phí chứ. Có điều chơi súng tốn kém lắm, nghe đâu thẻ hội viên mỗi tháng cả vạn.
Lần lượt từng tổ đi tới vị trí, thể hiện kỹ năng bốn năm khổ luyện, trong hoạt động này có thể thấy rõ được thiên phú của mỗi người, có thiên phú khoảng cách gần thế này bắn 10 điểm không khó, không thiên phú thì nhắm nửa ngày có khí cũng lệch bia. Những nữ sinh học chuyên ngành tâm lý kém nhất, phải mím môi mím lợi cầm chắc súng, sau đó nhắm mắt đưa chân "đoàng!".
Trượt, Dư Tội lắc đầu ghi chép.
Thế nhưng cũng có ngoại lệ, An Gia Lộ thực sự là đóa kỳ hoa, một tay cầm súng, nghiêng người nhắm chuẩn, tư thế thu hút, bắn còn rất có tiết tấu, khi hết một băng đạn tiếng vỗ tay cho thấy thành tích ưu tú của cô. Trước kia Dư Tội không quá để ý, hai người vốn ở hai thế giới khác nhau không liên hệ gì, lần này bất giác giơ ngón tay khen ngợi, được An Gia Lộ nhoẻn miệng cười đáp lại, khiến quả tim của y rất ăn hại đập cái bộp một phát.
Chuyện hai người đi dạo với nhau tối qua đã lan truyền cả khóa rồi, không ít người đợi xem trò hay, nhưng bọn họ thất vọng rồi An Gia Lộ vẫn được Giải Băng tháp tùng như mọi khi, trông không giống có rạn nứt gì, thậm chí hình như còn thân thiết hơn trước.
Dư Tội không nhân chuyện đêm qua mà tỏ ra thân thiết hơn với An Gia Lộ, mà An Gia Lộ cũng không có gì thay đổi, giống như chuyện nói cạnh tranh công bằng chỉ là nói cho vui, hai người đều có vòng tròn giao thiệp riêng, không liên quan tới nhau, có lẽ sau này gặp nhau sẽ có thêm một nụ cười hoặc một cái gật đầu.
Thế thôi, không gì hơn.
Bọn họ vốn ở thế giới khác nhau ngay từ đầu rồi.
Khảo hạch vẫn tiến hành, ngoài đám đông có một nhóm người đang quan sát, Khoa trưởng Sử làm việc văn phòng nên là người ngoài nghề, không hiểu rõ lắm: “ Xử trưởng Hứa, thế nào? Được chứ?”
“ Chỉnh thể là không ổn, mấy chục năm qua chẳng có gì thay đổi, vẫn tệ hại như thế, giờ trong đội ngũ cảnh sát biết bắn súng đa phần là bộ đội giải ngũ chuyển nghiệp.” Nghỉ ngơi một ngày Hứa Bình Thu đã khôi phục bình thường, chỉ là mặt lúc này rất nghiêm trọng:
“ Biết sao được chứ, nước ta cấm súng mà, hạn chế được vụ án nổ súng, đồng thời hạn chế cả trình độ bắn súng của cảnh sát, giờ ở đồn cảnh sát cơ sở cùng phân cục được mấy người từng tham gia thực chiến, chỉ hình cảnh mới có cơ hội. Đa số cảnh sát thường sợ súng còn hơn tội phạm ấy chứ.”
“ Đúng thế, bệnh chung thời bình, bắn súng giỏi thì chết bởi đạn, chưa nói tới quản lý nghiêm ngặt, dù không thì cũng chẳng đủ kinh phí, đạn có rẻ gì đâu.”
Hai người đang thảo luận thì Giải Băng đi lên, nam sinh này chắc chắn là điểm sáng của toàn trường, hôm nay ăn mặc càng cầu kỳ, một bộ trang phục ngụy trang màu cỏ gọn gàng, giày da cao cổ, chẳng khác gì lính đặc nhiệm trong phim Mỹ, đẹp trời ngời ngời, cứ như cố ý thể hiện mình là hạc giữa bày gà. Giải Băng tới vạch bắn, chẳng thèm nhìn vẫn lắp đạn thuần thục, tiếp đó giơ súng bắn nhanh, người khác mới bắn hai viên thì hắn đã bắn hết cả băng lùi xuống.
Hứa Thu Bình nhìn con gà trống choai đó kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn quanh, bất ngờ hơn nữa là Dư Tội giơ tay lên đập tay cùng hắn, hai người giống như bạn bè thân thiết cười với nhau, thực sự làm ông ta càng nhìn càng không hiểu nổi.
Tất nhiên là cùng biểu diễn màn hòa giải cho An Gia Lộ xem rồi.
“ Chàng trai này khá lắm.” Khoa trưởng Sử khen ngợi, toàn bộ mười điểm, hơn nữa tốc độ khá nhanh:
“ Khá thì đúng là khá thật, chỉ là phô trương quá, lại chẳng phải đi đóng phim.” Hứa Bình Thu di chuyển sang chàng trai đang đi qua đi lại ghi chép, giúp huấn luyện viên Trần thay băng đạn, không biết vì sao cứ bị Dư Tội thu hút, y không thuộc loại người ta nhìn một cái đã muốn chọn, nhưng một khi đã chú ý rồi lại không thể bỏ qua:
Vì sao chứ? Không phải vì chiêu hiểm hôm qua, có điều Hứa Bình Thu thừa nhận, chiêu số của chàng trai này rất thực dụng, chỉ là không biết học ở đâu, hơn nữa khí chất có thể quy tụ mọi người xung quanh đó, khiến ông ta càng hứng thú.
Với người khác thì vấn đề là có dùng được hay không, còn với chàng trai này là, anh có dám dùng hay không?
Vừa mất tập trung một cái liền có chuyện, chỉ nghe thấy một tiếng nữ sinh thét chói tai, tiếp đó huấn luyện viên Trần thổi còi ngừng, Hứa Bình Thu nhìn thấy một nữ sinh ngất xỉu, Dư Tội ném kẹp ghi chép, chạy tới điểm bắn.
“ Sao thế, xảy ra chuyện gì?” Hứa Bình Thu gạt đám đông, khi tới nơi thì Dư Tội đang bế nữ sinh nâng đầu lên cao gối vào đầu mình, bấm nhân trung:
“ Sợ súng!” Thử Tiêu trả lời một câu bất ngờ:
“ Sợ súng à?” Khoa trưởng Sử ngẩn người, lần đầu nghe thấy cái từ này:
“ Đúng thế, Chu Văn Quyền bị cái bệnh kỳ quái này, không phải là lần đầu bị ngất.” Bánh Đậu gãi đầu:
“ Không phải khắc phục được rồi sao, vì sao vẫn ngất, cả lớp mỗi cô ta kéo chân mọi người.”
Gấu Chó vừa nói thế liền làm đám đông bất bình, không ai thèm đáp lời hắn, ánh mắt đồng tình nhìn nữ sinh bị ngất kia, cô gái này hơi gày gò, da mặt tai tái, mái tóc cắt rất ngắn, thân thể cũng không được nở nang lắm, nếu nhìn qua còn dễ nhầm lẫn giới tính, cứ như chàng trai gày gò. Chu Văn Quyên vốn là học viên khóa trước vì nghỉ bệnh nên phải học lại, đối với người yếu đuối, quần thể này có sự thương hại trời sinh.
Dư Tội vẫn bấm nhân trung, Thử Tiêu thì ngồi xuống giúp kéo thẳng chân Chu Văn Quyên, Hứa Bình Thu thấy Dư Tội có mỗi chiêu này hỏi:” Có được không đấy, hay là đưa tới phòng y vụ đi.”
“ Không cần đâu, cô ấy cứ căng thẳng là ngất ... Trước kia cứ thấy súng là ngất, vốn sau này khắc phục được rồi, không hiểu sao lại tát phát.” Dư Tội bấm nhân trung một hồi không tác dụng, đoán chừng là lần này tham gia tuyển chọn có quá nhiều đối thủ mạnh, cùng với kỳ vọng cao, nên căng thẳng quá độ thành như thế, hô: “ Nước.”
Đám đồng đảng tức thì túa đi tìm, có người lấy nước khoáng chuẩn bị cho lãnh đạo ném tới, Dư Tội cậy miệng Chu Văn Quyên, đổ nước lạnh vào, sau đó giơ chai nước dội lên đầu nữ sinh, hô: “ Dừng bắn.”
Thật tà môn, Chu Văn Quyên tỉnh dậy, ngồi thẳng lên như cương thi, sau đó bộ dạng ngơ ngác làm đám học viên cười nghiêng ngả.