Trở lại cửa hàng Zhizha, nơi phương Đông xa xa đã có ánh sáng mặt trời.
Cô gái nhỏ cuộn thành một đoàn nằm ở phía sau quầy hàng, nước mắt nước mũi tèm lem.
Cô gái nhỏ nghe được tiếng bước chân lập tức vội nhảy ra ngoài, mím môi cố nén không để bản thân khóc thành tiếng, nói: "Chú, tại sao bây giờ chú mới về? Một mình cháu ở nhà rất sợ hãi."
"... ..."
Tô Mục Nhiên trợn tròn mắt.
Một mình cái quỷ ngươi, ngay cả té ngã rớt đầu ra ngoài ngươi cũng có thể lắp đầu lại, thế mà dám xông ra nói chuyện sợ hãi với ta?
Tô Mục Nhiên khóa trái cửa hàng Zhizha, sau đó chuẩn bị đi lên tầng ngủ bù một giấc trước đã.
Thế nhưng hắn mới đi tới đầu bậc thang lại đột nhiên dừng bước, nhìn về phía cô gái nhỏ hỏi: "Quên hỏi cháu, cháu tên là gì?"
"Vương Tư Tư."
Tiểu nữ quỷ Vương Tư Tư cũng đi theo sau lưng Tô Mục Nhiên lên tầng.
Thật ra cửa hàng Zhizha của Tô Mục Nhiên không nhỏ chút nào.
Trên dưới hai tầng, mỗi tầng 110㎡.
Tầng trên ngoại trừ một căn phòng chứa đồ lung tung và hai phòng ngủ còn có phòng vệ sinh, phòng bếp, đầy đủ cả.
Năm đó ông cụ có thể coi là một người nổi tiếng trong thôn, có biệt hiệu "Trương bán tiên", cũng có chút tích súc, lại thêm mười năm trước giá nhà ở thành Linh Châu này rất thấp, vì thế khi mua căn nhà này, ông cụ có thể trả hết tiền ngay trong một lần.
Trên thực tế, cho dù đến hiện tại, giá phòng ở thành Linh Châu cũng vẫn không cao.
Đại khái chỉ hơn ba nghìn, bốn nghìn một ㎡.
Sau khi ông cụ qua đời, gian phòng của ông cụ vẫn được để trống.
Tô Mục Nhiên dứt khoát để Vương Tư Tư đến đó ở, về phần quỷ hồn có cần nghỉ ngơi ăn ngủ hay không, chuyện đó không có liên quan gì với hắn.
Tắm rửa xong thì trời đã sáng trưng.
Tô Mục Nhiên hút xong một điếu thuốc, ngồi trên giường suy ngẫm Thái Huyền Kinh.
Một lát sau, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu thử tu luyện.
Tầng thứ nhất của Thái Huyền Kinh là Dưỡng Khí.
Muốn tu luyện pháp lực, bước đầu tiên phải cảm ứng được sự tồn tại của "khí".
"Khí" này có thể lý giải là pháp lực, cũng có thể lý giải thành "thiên địa linh khí" .
Trước đó Tô Mục Nhiên đã từng thử cảm ứng, nhưng căn bản là không thể cảm ứng được cái gì gọi là "khí" .
Lúc này, hắn lại thử tu luyện lần thứ hai.
Dường như không khí trong phòng hơi chuyển động, có một luồng lực lượng thần kỳ nhưng yếu ớt bắt đầu hội tụ xung quanh Tô Mục Nhiên, chui vào lỗ chân lông trên da thịt hắn tiến vào tứ chi bách hài.
Loại cảm giác này rất huyền diệu khó giải thích, một loại cảm giác thư sướng kỳ lạ truyền khắp toàn thân, trong nháy mắt cảm giác mệt mỏi trên cơ thể bị quét sạch.
Chỉ trong chớp mắt lại dường như đã trôi qua rất lâu.
Tô Mục Nhiên mở mắt, không biết mặt trời đã lên cao từ lúc nào, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng.
"Mình đã tu luyện lâu như vậy?"
Tô Mục Nhiên thất kinh.
Hắn nhìn thoáng qua di động, đã 10 giờ.
"Bốn giờ? Dường như chỉ trong nháy mắt, thế mà mình đã tu luyện được bốn giờ rồi sao?"
Đã một ngày một đêm hắn không ngủ, thế nhưng cơ thể chẳng những không mệt mỏi, trái lại tinh thần còn vô cùng phấn chấn.
Mở hệ thống ra.
Tính danh: Tô Mục Nhiên
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 23
Thân phận: Truyền nhân đời thứ sáu mươi sáu của Long Hổ Sơn
Công pháp: Thái Huyền Kinh
Phù chú: Tam Động Pháp Lục
Tu vi: 92 điểm.
Luyện Thể: 4.6 điểm
Điểm công đức: 80 điểm (chuyển đổi)
Pháp bảo: Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm, Dương Bình Trì Đô Công Ấn
"Giá trị pháp lực tăng lên 12 điểm, bốn giờ mà chỉ tăng lên có 12 điểm sao?"
"Mà không ngờ Luyện Thể cũng có tăng lên?"
Tô Mục Nhiên âm thầm suy nghĩ.
Đại khái là vì lúc mình tu luyện, thiên địa linh khí đi qua lỗ chân lông trên da thịt tiến vào "kinh mạch", nhân tiện thay đổi thể chất của mình, mà lực lượng cũng có phần tăng lên.
"Hiện tại mình vận chuyển pháp lực, phối hợp với 4.6 điểm giá trị Luyện Thể, nếu đánh toàn lực đoán chừng lực lượng một quyền có thể đạt tới 1000 kg, còn mạnh hơn cả quyền vương Tyson mạnh nhất thế giới, quả thực là không phải người."
Tô Mục Nhiên đẩy cửa ra.
Hắn không hề cảm thấy buồn ngủ nhưng bụng hắn lại đã đói tới kêu vang.
Vương Tư Tư cũng thò đầu ra từ phòng chứa đồ lặt vặt.
"Vì sao cháu không ở phòng bên này?"
Tô Mục Nhiên sửng sốt một chút.
"Chú, cháu sợ ánh sáng."
Vương Tư Tư chu miệng.
Quỷ sợ ánh sáng mặt trời?
Dường như đây là điều hiển nhiên.
Khi ông cụ còn sống thích phơi nắng trong phòng, vì thế phòng của ông cụ không có rèm che, mới sáng sớm ánh mặt trời đã chiếu vào.
"Được rồi, đợi lát nữa chú tìm người đặt một chiếc rèm cửa sổ chắn ánh sáng mặt trời lắp vào phòng cho cháu... A, đúng rồi..."
Tô Mục Nhiên đang muốn xuống tầng, đột nhiên hai mắt sáng lên.
Hắn dừng bước lại, nhìn về phía Vương Tư Tư: "Cháu... cháu đến bệnh viện bằng cách nào?"
Nơi xảy ra tai nạn xe là đường Bàn Sơn ở Bắc Sơn.
Mà khoảng cách từ nơi ấy đến bệnh viện phải chừng năm sáu chục km, đại khái phải đi xe 30, 40 phút mới tới.
Liễu Thiểu Long là bám vào người Trần Vãn Tình để về thành phố lại.
Dựa theo tình huống bình thường, những quỷ hồn mới hình thành đều rất nhỏ yếu.
Dưới ánh sáng mạnh hay gió to thổi đến đều có thể mang tới ảnh hưởng cực lớn đối với quỷ hồn, cho dù là nữ quỷ áo đỏ cũng phải bám vào "nhà" của cô bé, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không rời đi.
Nhà của nữ quỷ bị công trường đè ép, vì thế nữ quỷ chỉ còn cách lắc lư bên trong công trường.
Thế còn Vương Tư Tư, làm sao cô bé có thể đi từ đường Bàn Sơn ở Bắc Sơn đến bệnh viện thành phố?
"A?"
Vương Tư Tư nói: "Là một chú có lòng tốt chở cháu đến bệnh viện đấy, chú ấy nói cho cháu biết, nếu cháu đến bệnh viện sẽ có thể tìm được cha của cháu."
"Chú ấy chính là lái xe taxi."
"Cũng giống với chú, chú ấy cũng có thể nhìn thấy cháu."
Trong lòng Tô Mục Nhiên khẽ động.
"Vương Tư Tư, cháu có nhớ dáng dấp của chú ấy không?"
"Không ạ, lúc ấy chú ấy không quay đầu lại nên cháu không biết hình dáng của chú ấy là thế nào."
Vương Tư Tư lắc đầu nhỏ, mắt to giật giật, trầm ngâm chốc lát, hai mắt cô bé lại sáng lên, nói: "Đúng rồi, móng tay của chú ấy rất dài, rất dài."