Có đội nón xanh hay không đây không phải là vấn đề.
Vấn đề là, trước mắt hắn ta có hai Liễu Kim Long cùng hai vợ của Liễu Kim Long.
Người nào là thật?
Người nào là giả?
Bộ váy bông Vương Tư Tư mặc cũng bắt đầu hiện ra màu máu.
Dường như nhiệt độ không khí của cả biệt thự đang bắt đầu giảm xuống, ngay sau đó, toàn bộ thế giới trước mắt hắn ta tràn ngập một màu máu, trên mặt đất, trên vách tường, trên ghế sa lon, trên bàn trà… cũng bắt đầu rướm máu ra bên ngoài.
Thân thể của Lý Tiểu Long đang run rẩy, vừa sợ lại vừa lạnh.
Vậy mà, phảng phất như sương mù tiêu tán ——
Ngay trong nháy mắt khi Vương Tư Tư phát công, "Liễu Kim Long" cùng với vợ của "Liễu Kim Long" đang ngồi trên ghế sa lon lập tức bị nghiền nát, hóa thành bụi tan biến không còn dấu tích.
Trên ghế sa lon, mấy tờ "đôla" kia bay lên.
Lúc này, Lý Tiểu Long đã có thể thấy rõ, đó không phải đôla.
Là tiền âm phủ!
Ngay trong nháy mắt khi "Liễu Kim Long" cùng với "Liễu phu nhân" đang ngồi trên ghế sa lon tiêu tán, thân thể của Liễu Kim Long cùng Liễu phu nhân đang đứng trên bậc thang cũng hơi ngưng lại, ngay sau đó ——
Nhanh như chớp.
Hai người một trước một sau va chạm vào nhau, sau đó lại lăn từ trên cầu thang xuống.
Đầu rơi máu chảy, nửa ngày cũng không có động tĩnh.
Nuốt một ngụm nước bọt, Lý Tiểu Long cố gắng lấy hết dũng khí chậm rãi đi lên, thận trọng đưa tay ra dò xét hơi thở của Liễu Kim Long cùng vợ của Liễu Kim Long.
Không còn thở nữa.
Cho dù không đụng tới da của bọn hắn, nhưng Lý Tiểu Long vẫn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương như trước.
Hắn ta lui về phía sau vài bước, loại cảm giác lạnh lẽo ấy mới dần dần biến mất.
"Xem bộ dáng của bọn hắn đoán chừng đã chết được một đoạn thời gian rất dài, ngay cả thân thể cũng cứng ngắc rồi?"
Trong đầu Lý Tiểu Long chợt lóe lên một ý niệm, ngay sau đó hắn ta cắn răng mắng: "Mẹ trứng, không biết bản thân mình đã trở nên bình tĩnh như vậy từ bao giờ? Báo cảnh sát, mình phải lập tức báo cảnh sát."
Có thể tưởng tượng được, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Tài sản của Liễu Kim Long đã vượt lên con số năm trăm triệu (~1700 tỷ vnđ), hắn ta vẫn thường cho rằng bản thân hắn ta đã là người giàu nhất thành Linh Châu này.
Người như vậy nếu nói có thể hô phong hoán vũ ở thành Linh Châu này cũng không quá đáng chút nào, thế nhưng đột nhiên hắn ta lại chết bất đắc kỳ tử trong nhà của mình, hơn nữa... nếu đây là thi thể, vậy hai người đã ngồi trên ghế sa lon lúc nãy là quỷ hồn sao?
Lý Tiểu Long hít một hơi thật sâu, lấy di động ra.
... ... ... ... ... ...
Cùng lúc đó.
Trong một quán internet ở thành Linh Châu.
Hoàn cảnh bên trong quán Internet này vẫn loạn như trước.
Trong góc phòng, có một người thanh niên cao gầy đang chăm chú chơi trò chơi.
Ánh mắt của hắn ta có vẻ hơi trì độn.
Khi bác gái dọn vệ sinh quét tới vị trí tên cao gầy này ngồi, bác ấy không nhịn được khuyên nhủ: "Cậu nhóc, cậu đã chơi mấy ngày mấy đêm rồi, tạm thời ngừng chơi về nhà ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi một chút đã."
Thế nhưng hai mắt tên nhóc ấy lại không chuyển động.
Lời bác gái nói phảng phất chỉ như gió thoảng bên tai.
Bác gái thở dài một hơi, đi qua bên cạnh quét dọn vệ sinh.
Trên thực tế không chỉ có bác gái này mà ngay cả quản lý quán net cũng đã khuyên tên nhóc ấy mấy lần, thế nhưng tên nhóc ấy lại mặc kệ tất cả, cứ tiếp tục chơi như vậy sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.
Nếu hắn ta xảy ra chuyện gì thì quán net này cũng xong đời.
Mấy năm gần đây, không thiếu thiếu niên nghiện chơi game trên internet chơi liên tục suốt ngày suốt đêm, cuối cùng đột tử chết.
Bác gái quét dọn vệ sinh xong đi tới trước quán, sau khi nói chuyện một lát, cô thu ngân ngực lớn nhuộm tóc vàng mặc đồ sặc sỡ không nhịn được mắng: "Tên Mã Hiểu Phong này thật đúng là liều mạng, quên đi, đợi lát nữa cháu trực tiếp báo cảnh sát là được."
"Lỡ xảy ra chuyện gì không biết ông chủ có đuổi việc cháu không đây?"
Bởi vì tên kia là khách quen, cho nên nhân viên thu ngân cũng nhận ra thiếu niên cao gầy này.
Thằng này cũng không phải dạng người tốt lành gì, trộm cắp, đánh bạc, hít thuốc phiện, cướp giật… cái tật xấu nào cũng có.
Cô ta cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị báo cảnh sát thì đột nhiên bên ngoài quán nét có một người đàn ông đầu đinh, tay cầm điếu thuốc đi tới.
"Ôi, tiểu La."
"Cậu tới đúng lúc lắm, Mã Hiểu Phong đã chơi trong quán suốt mấy ngày mấy đêm, cậu đi khuyên nhủ hắn ta đi, đưa hắn ta về nhà đi."
Người đàn ông đầu đinh này là anh em của Mã Hiểu Phong.
Hắn ta cũng giống Mã Hiểu Phong, đều là mấy tên vô tích sự của xã hội.
Hắn ta cười khà một tiếng, mắng: "Mẹ nó, tên chó chết này để một mình ông đây ngồi trong trại giam mấy ngày, xem ra mỗi ngày cậu ta đều sống rất sung sướng thì phải?"
Miệng thì mắng nhưng chờ tiểu La hiểu được tình huống của Mã Hiểu Phong, hắn ta trực tiếp đi lên, cứng rắn túm áo Mã Hiểu Phong mắng: "Mẹ nó, tên khốn kiếp cậu không sợ đột tử sao?"
Cuối cùng Mã Hiểu Phong cũng rời khỏi máy vi tính.
Vẻ mặt hắn ta cứng đờ, máy móc đi theo sau lưng tiểu La.
"Này mẹ nó."
"Chỉ chơi net mà chơi tới ngu cả người như vậy?"
Quan hệ của Tiểu La cùng Mã Hiều Phong không tồi chút nào.
Hắn ta biết hoàn cảnh gia đình Mã Hiều Phong.
Nhà Mã Hiểu Phong ở bên rìa “thôn Tiểu Khang” của thành Linh Châu, chỉ cách chợ trung tâm chừng 20 phút đi xe.
Mà thôn Tiểu Khang là thôn được quy hoạch thống nhất, mỗi gia đình đều có một tiểu viện riêng.
Mặt nam của viện thì xây hai tầng, mà ở mặt bắc lại là bốn nhà mái bằng.
Hai người leo lên xe máy, rất nhanh đã đi tới thôn Tiểu Khang.
Tiểu La là một người rất nhiệt tình, cười mắng: "Buổi trưa tôi mới rời khỏi cục cảnh sát, vừa lúc còn chưa ăn cơm đây."
"A."
"Nhà ai có tang vậy?"
Bên ngoài đình viện có treo đầy vải trắng, còn đặt vòng hoa.
Chỉ có điều ánh sáng ở đây không đủ nên tiểu La vẫn chưa thấy rõ, bên trong vòng hoa là một tấm hình trắng đen.
Hình trắng đen kia… là hình của Mã Hiểu Phong
Hắn ta tới trước nhà Mã Hiểu Phong, theo thói quen đi tới phòng khách nhà Mã Hiểu Phong, vừa vào cửa hắn ta đã cười nói: "Chú Mã, thím, cháu đã đưa Phong từ tiệm Internet..."
Giọng nói của hắn ta đột nhiên im bặt mà dừng.
Đèn trong phòng khách được bật lên.
Cha của Mã Hiều Phong đang ngồi trên ghế sô pha vùi đầu hút thuốc.
Mẹ của Mã Hiểu Phong thì đang khóc như người nước mắt.
Mà phía trên phòng khách cũng có đặt một tấm hình trắng đen.
"Tiểu La à, cháu đã đến rồi."
Mẹ của Mã Hiểu Phong lau khô nước mắt, hữu khí vô lực nói: "Cháu đến đưa tiễn Phong tử sao?"
Tiểu La quay đầu.
Phía sau nào còn hình bóng của Mã Hiểu Phong nữa?
Hắn ta cảm thấy tê cả da đầu.
Một loại cảm giác tim đập nhanh đột nhiên kéo tới khiến tiểu La trực tiếp rùng mình một cái, hắn ta quay đầu chạy, té nhào một cái nhưng hắn ta vẫn đứng lên chạy tiếp, lái xe máy chạy thẳng tới cục cảnh sát.
"Tôi muốn báo cảnh sát."
"Tôi..."
"Đụng phải quỷ."
... ... ... ...
Bên ngoài thôn Tiểu Khang có một chiếc xe taxi đang chậm rãi lái vào bóng tối.