Chương 123: Công Chúa Nước Bảo Tượng Bị Sợ Són Tiểu (2)
Cuối cùng hắn lại ném ra một cái Lôi Thần Chi Cầu, làm nổ sụp hang động phía trước, loạn thạch tung tóe, bụi mù cuộn lên. Vách động núi đá cũng xuất hiện từng cái khe lớn. Tách tách... Điện xà tán loạn, tất cả yêu quái còn sót lại đều bị chém tận giết tuyệt, thi thể bị điện xà đốt trọi. Vù vù vù... Đường Tăng tiếp tục thuấn di, đuổi giết yêu quái chạy trốn, chỗ hắn đi qua gà chó không còn, dù yêu quái nhỏ cỡ nào cũng không buông tha. - Bần tăng thay trời hành đạo, tới hàng yêu trừ ma! - Giết... Đường Tăng giết tới điên cuồng, cả người nhuốm máu, như từ trong địa ngục bước ra. Hắn một đường đi một đường giết, một tay ném Bạo Liệt Hỏa Cầu, một tay vung Cửu Hoàn Tích Trượng, kinh nghiệm chiến đấu trong lúc lơ đãng mà tăng lên, cả người cũng mang theo một loại khí thế lăng liệt. Khó có thể tưởng tượng, đây là một tên hòa thượng, thật giống như ma thần bước ra từ trong núi thây biển máu hơn. Đùng đùng... Bỗng nhiên hang động rung chuyển, núi lở đất mòn. Một cái khe lớn kinh khủng trong nháy mắt chạy lan khắp hang động của Khuê Mộc Lang, từng cục đá lớn từ trên nóc rơi xuống, như tận thế tới. - Chẳng lẽ Ngộ Không đang đánh nhau với Khuê Mộc Lang? Đường Tăng lập tức đoán được nguyên nhân, cũng chỉ có loại đại chiến đó, mới có thể tạo ra đại họa như thiên tại. - Không tốt, công chúa nước Bảo Tượng kia, ngàn vạn lần đừng bị đá đập chết! Đường Tăng vội vàng thuấn di liên tục, yêu quái trong huyệt động cũng chớp lóe, né tránh đá lớn từ trên trời rớt xuống, đồng thời phòng bị dư âm chiến đấu có thể xuất hiện. Cho dù là trình độ như hắn, một khi bị dư âm chiến đấu giữa Tôn Ngộ Không và Hoàng Bào Quái lan tới, cũng chỉ có một con đường chết. Cho nên, hắn lấy bùa hộ mạng ra, dán lên người. Vù vù vù... Thuấn di mấy lần liên tục, một lần nữa trở lại vị trí sơn động lúc trước thì thấy công chúa Bách Hoa Tu của nước Bảo Tượng đang mang vẻ mặt tuyệt vọng chạy loạn khắp nơi. Đùng đùng... Đất rung núi chuyển, từng cục đá lớn từ đỉnh đầu rơi xuống. - A... Bỗng nhiên Bách Hoa Tu kêu thảm, bởi vì một tảng đá lớn đang rơi xuống, chuẩn bị muốn đập nàng thành thịt nát. - Công chúa đừng sợ, bần tăng tới cứu nàng! Đường Tăng hét lớn một tiếng, thuấn di qua một cước đạp bay khối đá lớn kia. Ầm... Đá lớn bay ra ngoài đập sập vách động. Bách Hoa Tu sống sót sau tai nạn, lòng vẫn còn sợ hãi, đang muốn nói cảm ơn, bỗng nhiên Đường Tăng xoay người, Cửu Hoàn Tích Trượng trong tay cũng chuyển theo, trong lúc vô tình đánh lên mông Bách Hoa Tu. - A... Bách Hoa Tu kêu thảm lên, bay nhào về phía trước. - Công chúa chớ sợ, bần tăng tới cứu nàng! Đường Tăng thuấn di một cái, ôm lấy Bách Hoa Tu sau đó lại thuấn di, rời khỏi nơi này, một khắc sau đã xuất hiện trên không trung cách đó mười mấy dặm. Keng... Ầm... Phía trước mười mấy dặm, Tôn Ngộ Không và Hoàng Bào Quái đại chiến kinh thiên động địa, không gian nơi đó đều vặn vẹo. Hoàng Bào Quái bị một gậy của Tôn Ngộ Không đánh trúng, rơi từ trên trời xuống, đập mạnh tới mức núi đá nổ tung, động phủ của Hoàng Bào Quái cũng sụp theo, không còn tồn tại. - Yêu quái, xem đây! Tôn Ngộ Không hét lớn, Kim Cô Bổng như sát thần côn đánh bay Hoàng Bào Quái ra ngoài, khiến thân thể nó cũng biến hình. Nhưng tu vi của Hoàng Bào Quái cũng thuộc hàng cao thâm, thực lực cường đại sinh mệnh lực cũng dai, không chết. Tôn Ngộ Không hét lớn, hóa thành lưu quang đuổi theo, đuổi đánh Hoàng Bào Quái. Hoàng Bào Quái tuy mạnh, nhưng trước mặt Tôn Ngộ Không thì không chịu nổi một kích, sắp bị đánh chết. - Ngộ Không, không nên giết nó! Đường Tăng nóng nảy, từ xa hét lớn lại, hơn nữa còn nhanh chóng bỏ công chúa Bách Hoa Tu của nước Bảo Tượng trên mặt đất. Bách Hoa Tu lập tức kinh sợ: “Xem ra truyền thuyết có sai lầm, vị thánh tăng này vẫn rất hiền lành, dưới tình huống như vậy cũng không đành lòng giết chết Hoàng Bào Quái. Chỉ là trong lòng Bách Hoa Tu mới vừa dâng lên cái ý nghĩ này, thì đã thấy Đường Tăng vội vàng thuấn di đuổi theo, quát to: - Ngộ Không, để nó lại cho sư phụ, loại chuyện sát sinh này để cho sư phụ làm đi!