- Kiếm mang không phải do thông qua pháp lực ngưng tụ ra sao? - Đương nhiên không phải, cái ngươi nói hoàn toàn không phải kiếm mang, đó chỉ là năng lượng. Kiếm mang chân chính là sức mạnh của kiếm, hoặc có thể nói, là giúp cho sức mạnh ý niệm của người dùng kiếm gia trì lên thân kiếm. Thanh Dật vừa nói, cũng vừa nhấc hai ngón tay, không biết có phải do ảo giác hay không, Đường Tăng lại cảm thấy hai ngón tay nàng hình như trở nên vô cùng sắc bén. Đồng thời, Đường Tăng cảm giác một cỗ khí thế bén nhọn tản mát ra từ trên người Thanh Dật, một loại sắc bén đâm rách mọi thứ. Thanh Dật thấy khiếp sợ trong mắt Đường Tăng, lập tức đắc ý nói: - Thấy chưa, đây chính là kiếm ý của ta, cho dù không có pháp lực, thì cường giả Tiên Thiên vẫn không phải là đối thủ của ta, có thể dựa vào kiếm ý áp chế bọn họ. - Kiếm ý không phải dùng kiếm phát ra sao? Đường Tăng nghi ngờ. - Kiếm cũng chỉ là đạo cụ, là phần nối dài tay chân thôi. Trong mắt ta, kiếm ý chính là sức mạnh ý niệm của ta, là sự khát vọng kiếm của ta, khát vọng kiếm của ta càng sắc bén thì sức mạnh kiếm ý vô hình càng mạnh. Thanh Dật nói. - Ngoại trừ kiếm ý còn có những sức mạnh khác liên quan tới “ý” sao? Đường Tăng tiếp tục truy hỏi. - Đương nhiên là có, dùng kiếm lĩnh ngộ kiếm ý, dùng đao thì lĩnh ngộ đao ý, dùng côn thì lĩnh ngộ côn ý, mặc dù đều là “ý” nhưng khác nhau rất lớn. Thanh Dật hừ hừ nói: - Ta đã nói xong, có thể cởi bỏ giam cầm pháp lực của ta hay chưa? - Vậy, tâm lực, ngươi có biết không? Đường Tăng hỏi tiếp. - Ngươi... Thanh Dật cắn răng nhưng vẫn tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: - Ta có nghe nói qua sức mạnh này, sau khi một người suy kiệt tâm lực có thể chết. Đúng rồi, trong truyền thuyết Hậu Nghệ đại thần là tu luyện tâm lực, sau đó gia trì tâm lực lên mũi tên, mới có thể bắn tới thiên ngoại, uy lực kinh người. Trong lòng Đường Tăng chấn động một cái, giống như bắt được cái gì: - Tâm lực đó tu luyện thế nào ra được? - Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai chứ? Thanh Dật ngạo kiều hừ nói: - Hòa thượng thối, không nên được voi đòi tiên, mau cởi bỏ giam cầm pháp lực cho ta. - Ngộ Không, cởi bỏ giam cầm pháp lực cho nàng. Lần này Đường Tăng không có chơi xấu. - Dạ, sư phụ! Tôn Ngộ Không cách không thổi một cái, pháp lực của Thanh Dật khôi phục hoàn toàn. Thanh Dật lập tức nhẹ nhàng, pháp lực vận chuyển toàn thân, vốn là mệt mỏi do đi đường trong nháy mắt biến mất sạch sẽ. - Coi như ngươi nói chuyện giữ lời. Thanh Dật hài lòng nói. - A di đà phật, điều kiện tiên quyết là ngươi ngoan một chút, nếu không lần sau lại giam cầm pháp lực ngươi nữa. Đường Tăng nói. - Hừ. Thanh Dật hừ lạnh một tiếng, không nói. Đường Tăng cũng không tiếp tục nói chuyện với Thanh Dật, hắn đang suy nghĩ những lời Thanh Dật nói trước đó. - Thanh Dật nói kiếm ý và đao ý hơn phân nửa chính là sức mạnh ý chí, chỉ là kiếm thuật của nàng rõ ràng rất mạnh, nhưng ý chí của nàng cũng chỉ có 17, nói rõ kiếm ý không phải là ý chí thuần túy mà chỉ là một loại của ý chí. - Mà tâm lực, mũi tên của Hậu Nghệ có uy năng như vậy, chẳng lẽ thật sự là do tu luyện tâm lực mà ra? Trong lòng Đường Tăng bắt đầu rục rịch: “Từ tin tức mà hệ thống tiết lộ, có thể thấy được sức mạnh ý chí và tâm lực là vô cùng khó tu luyện được, hơn nữa còn trân quý và hiếm thấy hơn pháp lực. Người khác muốn tăng lên hình như rất khó, nhưng ta hoàn toàn có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ đạt được điểm thuộc tính. Điểm thuộc tính này dường như có thể phân phối cho giá trị ý chí. Nếu như nhiệm vụ sau này đều thưởng điểm thuộc tính và điểm kỹ năng thì...