- Yêu quái... - Cứu mạng với... Tình hình quỷ dị như vậy khiến cho những bách tính vừa vây xem kia sợ mất mật, tất cả mọi người đồng loạt ngươi đẩy ta ủn, muốn bò dậy chạy thoát thân. Đường Tăng nhẹ nhàng cầm Cửu Hoàn Tích Trượng lên, gõ xuống đất một lần nữa. Ong... Lại thêm một vòng dao động vô hình khuếch tán ra, mọi người lại nằm thêm lần nữa, những binh lính kia vừa mới bò dậy lại nằm rạp. - Chuyện gì xảy ra... - Cứu mạng với, yêu quái tới... - Đừng ăn ta... - Hu hu, hu hu... Toàn dân trăm họ tới xem náo nhiệt hoàn toàn bị dọa sợ, bọn họ chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, không đứng nổi. - Nhanh, nhanh kéo báo động. Một người tướng lĩnh đi đầu thể chất mạnh hơn người bình thường rất nhiều, cứng rắn đứng lên. - Đã xảy ra chuyện gì? Mấy người Cao Thúy Lan rốt cuộc kịp phản ứng, đồng loạt sững sờ nhìn một mảnh người ngã rạp chung qunah. Nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người đang nằm dần dần lấy lại được sức, chân cũng đỡ mềm, lục tục có người bò dậy. - Nơi này có nguy hiểm, công chúa nhanh đi với chúng ta. Một người tướng lĩnh đi tới lớn tiếng nói, mang theo Bách Hoa Tu nhanh chóng tiến về phía trước. Nhóm người Tôn Ngộ Không cũng vội vàng đuổi theo. Trong cả đám, chỉ có Tôn Ngộ Không đại khái biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không vạch trần. Chung quanh có rất nhiều người đã đứng dậy được, toàn trường hoảng hốt, rất nhiều người hoảng tới không phân phương hướng, chạy loạn khắp nơi. Đường tiến lên của nhóm người Đường Tăng cũng bị chặn lại, bởi vì quá nhiều người, ngay cả binh lính cũng không ngăn được bách tính trăm họ kia. Mà lúc này, Đường Tăng đã tìm ra được chút quy luật: “Có vẻ như ta có thể khống chế phạm vi và mục tiêu chấn nhiếp, thử lại lần nữa. Ong! Cửu Hoàn Tích Trượng nhẹ nhàng gõ lên đất, kích hoạt chức năng chấn nhiếp. Một khắc sau, lại thêm một vòng dao động vô hình lan truyền, lần dao động này dưới sự khống chế có ý thức của Đường Tăng vòng qua đám người Cao Thúy Lan, thậm chí vòng qua cả những binh lính kia, lấy tốc độ cực nhanh cuốn về phía trăm họ tới xem náo nhiệt kia. Bịch bịch... Chỗ dao động đi qua, những người vừa mới đứng lên kia lại ngã xuống, từng mảng lớn đổ rạp, bởi vì mềm chân, lần này gần như là một nửa người quỳ xuống. Tất cả mọi người trợn mắt há mồm lần nữa. - Con khỉ, ngươi mau xem là chuyện gì xảy ra? Tử Lan tiên tử lo lắng nói. - Tử Lan đừng lo lắng, bọn họ là quá vui mừng vì công chúa của bọn họ trở về, chỉ cần chúng ta đi vào vương cung thì bọn họ sẽ đứng lên. Đường Tăng nói. - Thật vậy sao? Thanh Dật có chút hoài nghi. - Vậy chúng ta nhanh đi vào vương cung đi. Tử Lan tiên tử thì không hề hoài nghi, nàng không quen bị nhiều người quỳ lạy như vậy. Lần này thì ngay cả tướng lĩnh phía trước đều có chút tin, vì bọn họ lần này không bị nằm xuống. Tất cả mọi người nhanh chóng đi về phía vương cung, bởi vì người ngăn cản phía trước gần như đã gục xuống hết, không có ai cản đường, nên tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều. Không lâu lắm thì đám người Đường Tăng đã tiến vào vương cung của nước Bảo Tượng. Đám người Đường Tăng vừa mới bước vào vương cung, đã thấy một đoàn người từ trong đi ra đón, dẫn đầu là một người đàn ông bốn năm mươi tuổi, mặc long bào, đầu đội vương miện, nhìn một cái là biết quốc vương. Hiển nhiên đã có người truyền tin tức Bách Hoa Tu trở về vào vương cung trước rồi. - Phụ vương... Bách Hoa Tu thấy quốc vương của nước Bảo Tượng, lập tức mừng tới chảy nước mắt. - Công chúa Bách Hoa... Ngươi thật là Bách Hoa của ta? Thân thể quốc vương run rẩy, kích động đi nhanh tới. - Phụ vương, là con... Bách Hoa Tu kích động chạy tới, hai cha con nàng ôm lấy nhau, Bách Hoa Tu cao hứng khóc lớn, quốc vương của nước Bảo Tượng cũng mắt nhòa lệ. - Đinh, nhiệm vụ chủ tuyến: Hộ tống công chúa nước Bảo Tượng trở về nước, đã hoàn thành, thưởng 1 điểm thuộc tính, 5 điểm kỹ năng! Âm thanh hệ thống xuất hiện trong đầu Đường Tăng, trong mắt hắn lập tức lóe lên tia vui vẻ. Gần như là theo bản năng hắn giơ Cửu Hoàn Tích Trượng lên, rồi lại theo bản năng kích phát chức năng chấn nhiếp. Ong! Một dao động vô hình khuếch tán ra, trong nháy mát tất cả người phàm bao gồm cả quốc vương gục xuống, trong chu vi năm trăm thước, ngoại trừ đám người Tôn Ngộ Không, mọi người nằm rạp.