Chương 221: Miếu Thánh Mẫu, Giả Thư Sinh Nghèo (1)
Sau khi bay ra Hoa Quả Sơn, Đường Tăng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hình như Quan Âm Bồ Tát còn sốt ruột vụ lấy kinh hơn cả mình. Mình không vội, Quan Âm Bồ Tát gấp cái gì chứ? Chẳng lẽ đây là “hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp” mà người ta hay nói? “Vì sao bần tăng luôn cảm thấy có gì đó là lạ?” Đường Tăng thầm nghĩ. Bỗng hắn nhớ tới một chuyện đó chính là thịt của Đường Tăng! Gần như tất cả yêu quái đều biết rằng ăn thịt của Đường Tăng thì có thể trường sinh bất lão, tăng đạo hạnh. Cả lũ khỉ ở Hoa Quả Sơn này đều biết. Nhưng theo những gì Đường Tăng biết, cho dù có ăn thịt thần tiên thì cũng chỉ tăng được chút đạo hạnh. Thậm chí nếu là sinh linh với thực lực quá thấp mà ăn thịt thần tiên quá mạnh, có khi còn nổ tan xác. Chẳng lẽ thịt của Đường Tăng có điểm gì đó đặc biệt? Nghĩ tới đây, Đường Tăng giơ tay lên, nhìn bắp tay của mình. Trước giờ hắn chưa từng quan sát kỹ, nay nhìn rồi mới thấy có mấy chỗ kỳ quái. Thịt của hắn cũng là thịt, nhưng dường như mang theo một thứ năng lượng thần bí nào đó. “Chẳng lẽ đây là điểm đặc biệt của thịt Đường Tăng? Chỉ là cái thứ năng lượng thần bí này rốt cuộc là cái gì? Có nên ăn thử xem thế nào không nhỉ?” Đường Tăng bỗng nghĩ như vậy, nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua. Tự ăn thịt của mình, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi. ... Trong lúc Đường Tăng và Trư Bát Giới đi tới Hoa Sơn định giúp Tam Thánh Mẫu Dương Thiền thoát khỏi bể khổ, Tôn Ngộ Không đã lại tới Nam Thiên Môn. - Tề Thiên Đại Thánh tới rồi... - Yêu hầu kia lại tới nữa kìa! - Dàn trận! Đám thiên binh thiên tướng mặt biến sắc, như gặp kẻ địch mạnh. - Tránh ra tránh ra. Tôn Ngộ Không vọt vào trong Nam Thiên Môn. Đám thiên binh thiên tướng kia không ngăn cản được, chủ yếu là bọn họ không ngờ Tôn Ngộ Không lại đột ngột quay lại. Tin Tôn Ngộ Không vào Thiên Đình rơi vào tai Ngọc Đế với tốc độ nhanh nhất. Ngọc Đế tức thì nhíu mày: - Yêu hầu kia quay lại làm gì? Chẳng lẽ là ý của Đường Tam Tạng? Vương Mẫu biết tin Tôn Ngộ Không đến, lại nghe nói rằng Tôn Ngộ Không hình như tới là để tìm Tử Lan Tiên Tử, nên nàng ta nhốt Tử Lan Tiên Tử lại, không cho Tôn Ngộ Không gặp được. Tôn Ngộ Không bay qua bay lại Thiên Đình vài vòng mà không thấy Tử Lan đâu, bèn phi thẳng tới chỗ Vương Mẫu, bởi Tử Lan là nữ tiên trực thuộc Vương Mẫu. Bên ngoài Dao Trì của Vương Mẫu, Tôn Ngộ Không gặp được Tử Vi Tiên Tử, vội kêu: - Tử Vi Tiên Tử, Tử Lan có ở đây không? - Tử Lan không muốn gặp ngươi. Ngươi về đi. Tử Vi Tiên Tử khẽ nói. - Tử Lan không muốn gặp ta? Tôn Ngộ Không ngạc nhiên, lập tức không tin: Không thể nào! Ngươi tránh ra, ta có lời muốn nói với Tử Lan. Tôn Ngộ Không cấp bách chia sẻ tin tức là mình rất có khả năng có cha mẹ với Tử Lan, giờ hắn chỉ muốn tìm người để tâm sự bí mật trong lòng. - Ngươi đi đi, hiện tại Tử Lan không gặp ngươi đâu. Tử Vi Tiên Tử lắc đầu. - Tử Vi Tiên Tử có ý gì vậy? Mau tránh ra, có tin Lão Tôn đánh ngươi không? Tôn Ngộ Không tức giận, nói. - Ngộ Không, ngươi vẫn như vậy! An phận chút, vì ngươi mà Tử Lan đã bị Vương Mẫu nhốt lại. Ngươi thì thực lực mạnh rồi, gây sự xong là thoải mái mà đi, nhưng Tử Lan thì ở lại chịu tội. Tử Vi Tiên Tử nhịn không được mà nói. - Cái gì? Ả đàn bà Vương Mẫu nhốt Tử Lan lại rồi? Tôn Ngộ Không nhíu mày: - Mụ không muốn sống nữa à? Tử Vi Tiên Tử hoảng sợ, vội ngăn Tôn Ngộ Không lại: