- Vứt bỏ? Đường Tăng nghe vậy, khẽ lắc đầu: - Ngộ Không, con nên thay đổi cách suy nghĩ một chút, nói không chắc bọn họ gặp phải khó khăn, hoặc là gặp phải nguy hiểm, cuối cùng mới không thể không nhịn đau rời bỏ con. - Bọn họ gặp phải nguy hiểm? Tôn Ngộ Không mờ mịt mà lại lo lắng. - Bây giờ con nghĩ quá nhiều không có bất kỳ ý nghĩa gì, nếu như con thật sự muốn gặp cha mẹ mình, hiện tại nên an tâm, chờ khi có cơ hội, lại đi tìm xem Đại Vũ đi đâu. Đường Tăng nói. Đại Vũ rốt cuộc đi đâu, vấn đề này, mặc dù là kiếp trước, cũng có rất nhiều phân tranh, có người nói Đại Vũ chết bởi tay Hội Kê, cũng có người nói cuối cùng Đại Vũ mất tích, nhưng không có cái nào được chứng thực, bởi vì không có chứng cứ. Tôn Ngộ Không nghe vậy, hấp háy mắt, sau đó trả lời: - Sư phụ, con biết rồi. Đường Tăng mỉm cười gật đầu: - Đã như vậy, vậy thì tiếp tục lên đường đi lấy kinh thôi, thầy trò năm người chúng ta sẽ đoàn kết nhất trí, chiến thắng tất cả khó khăn. Thầy trò năm người? Tiểu Bạch Long nghe vậy sững sờ, năm người, vậy có phải cũng tính cả hắn hay không? - Chiến thắng tất cả khó khăn! Trư Bát Giới lớn tiếng nói trước. - Chiến thắng tất cả khó khăn! Sa Tăng cũng cười nói. - Chiến thắng tất cả khó khăn? Tôn Ngộ Không bỗng cảm thấy phấn chấn, lập tức cũng nói: - Chiến thắng tất cả khó khăn! Đường Tăng thấy Tiểu Bạch Long có chút mờ mịt nhìn sang, cười nói: - Tiểu Bạch Long, con vừa bái ta làm thầy, tự nhiên cũng là đồ đệ của ta, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng chung hoạn nạn. Các con đều có thể đi bộ, vì sao sư phụ không thể? Tiểu Bạch Long bỗng cảm thấy phấn chấn, cảm động lệ nóng doanh tròng, đây là nói những ngày khổ cực chấm dứt sao? Biệt hiệu “A Quy” của mình rốt cục bị xóa bỏ sao? - Tạ ơn sư phụ! Tiểu Bạch Long cung kính nói. - Ha ha, sau này ngươi chính là Tứ sư đệ, lão Sa ta rốt cục không phải sư đệ nhỏ nhất rồi. Sa Tăng cười nói. - Tứ sư đệ? Ha ha, Tiểu Bạch Long thành Tứ sư đệ. Tôn Ngộ Không cũng cười nói, có điều tâm tình hắn hiển nhiên không tốt lắm. Đường Tăng khẽ mỉm cười, mang theo Tiểu Bạch Long, tự nhiên có mục đích của hắn, một là, hắn xác thực muốn mài giũa chính mình, chân chính đi từng bước đến Tây Thiên. Hai là, nếu như có thể bồi dưỡng Tiểu Bạch Long, sau này hắn sẽ là một trợ thủ lớn. - Ngộ Tịnh. Đường Tăng nhìn về phía Sa Tăng. - Sư phụ. Sa Tăng đi lên phía trước. - Con nhìn cẩn thận. Đường Tăng chỉ một cái về phía trước, pháp lực tuôn ra, nhất thời phía trước có lượng lớn cát đá bay lên, bay về phía không trung. - Ồ? Tôn Ngộ Không sững sờ, tò mò ngẩng đầu nhìn. - Sư phụ, người hất bay nhiều cát đá lên trời như vậy làm gì? Trư Bát Giới hỏi. Đường Tăng không đáp, ý chí tăng thêm vào pháp lực, khống chế cát đá trong không trung càng thêm tùy ý, trong nháy mắt đã biến thành hình dáng một đám mây, sau một khắc lại đột nhiên biến thành lốc xoáy, tiếp theo tất cả cát đá đột nhiên dừng lại, nhanh chóng xếp thành các loại hình thù trên không trung. Những bức vẽ kia mơ hồ ngầm có một loại quy tắc nào đó. Dần dần, tốc độ biến hóa của cát đá trong không trung càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức mặc dù là Trư Bát Giới cùng Tiểu Bạch Long, cũng nhìn hoa cả mắt. - Sư phụ... Trư Bát Giới chuẩn bị mở miệng, lại đột nhiên bị Tôn Ngộ Không che miệng lại. - Đừng ầm ĩ, lão Sa hình như muốn đột phá. Tôn Ngộ Không tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói. - Cái gì? Trư Bát Giới cả kinh, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên, chỉ thấy thân thể Sa Tăng như mộng như ảo, biến ảo chập chờn. Rầm... Bỗng nhiên thân thể Sa Tăng trực tiếp nổ tung, đã biến thành đầy trời bùn cát. - Mau lui lại!