Chương 30: Tiểu bạch long trở thành thú cưỡi long quy (2)
Điểm kinh nghiệm của Đường Tăng lập tức tăng lên 239 điểm, có thể tiếp tục thăng cấp. Cho nên Đường Tăng không chút do dự mà nói thầm trong lòng luôn: - Hệ thống, bần tăng muốn thăng cấp! Đường Tăng đã dần coi mình chính là Đường Tăng, cứ mở miệng là tự xưng - bần tăng-. - Đinh! Thăng cấp thành công! Ngay sau đó, một cảm giác quen thuộc truyền tới. Cơ thể nhanh chóng mạnh lên. Đồng thời, một thứ năng lượng hùng mạnh xuất hiện trong cơ thể, đó chính là pháp lực đã được tăng lên. Không chỉ như vậy, ngay cả tinh khí thần cũng được tăng lên. Gần như trong vài giây đồng hồ, Đường Tăng đã từ cấp năm mà tăng lên cấp sáu. Lúc này, số liệu về Đường Tăng đã thay đổi thành: Kí chủ: Đường Tăng. Siêu cấp Đường Tăng: cấp 6 (0/320) Điểm kinh nghiệm: 79. Kỹ năng: Toàn văn Kinh Phật phàm cấp, Bạo Liệt Hoả Cầu. Đạo cụ: Cẩm Bào Cà Sa, Cửu Hoàn Tích Trượng, Nhị Cô, chuỷ thủ linh khí hạ phẩm. ... Tôn Ngộ Không và tiểu bạch long đều cảm thấy rõ sự biến hoá về hơi thở của Đường Tăng, kinh ngạc nhìn Đường Tăng. Bọn họ đều cảm ứng được rất rõ rằng thực lực của Đường Tăng đã mạnh hơn hẳn. - Ha ha ha... Đường Tăng vui sướng cười ra tiếng, làm cho tiểu bạch long và Tôn Ngộ Không đều cảm thấy kỳ quái. - Ha, đi mau. Đường Tăng giục. Long quy do tiểu bạch long biến thành lắc lắc đầu tỏ vẻ bất mãn, lại không nói gì thêm, chỉ tăng tốc độ lên. Bọn họ nhanh chóng đi ra khỏi khe Ưng Sầu, bay qua núi cao, chạy qua bình nguyên. Một ngày nhanh chóng trôi đi, bóng đêm kéo tới. - Sư phụ, có cần nghỉ ngơi một chút không? Tôn Ngộ Không thấy Đường Tăng ngủ gà ngủ gật trên lưng long quy, bèn hỏi. - Không cần, không cần, dù sao không phải ta tự đi. Đường Tăng tiếp tục ngủ gà ngủ gật. Long quy lập tức phun ra hai dòng hơi trắng từ trong lỗ mũi, bực mình tiếp tục đi. - Ô... ha ha... Tôn Ngộ Không thấy rất thú vị, chạy vòng quanh long quy, tràn trề tinh lực. Một giờ nữa trôi đi, một toà chùa miếu xuất hiện trước mặt. Đường Tăng tức khắc tỉnh táo, không ngủ gà ngủ gật nữa: - Ngộ Không, chúng ta tới đó tá túc một đêm. Ngươi đi liên hệ đi. Đương Tằng đoán rằng nơi đây chính là thiền viện của Quan Thế Âm, đồng thời cũng là nơi Cẩu Hùng Tinh hiện thân. - Vâng, sư phụ. Tôn Ngộ Không vâng lời, chạy tới chùa miếu trước mặt. Rồi Tôn Ngộ Không nhanh chóng dẫn một lão hoà thượng ra. Đằng sau còn có bốn, năm vị hoà thượng trẻ tuổi nữa. Mấy hoà thượng thấy một con long quy thật lớn thì đều hoảng sợ, không dám bước tới. Chỉ có lão hoà thượng ở đằng trước trông có vẻ bình tĩnh hơn. - Sư phụ, phương trượng của nơi này đến rồi. Tôn Ngộ Không nói. Lão phương trượng vốn mặt không chút thay đổi, nhưng khi thấy áo cà sa trên người Đường Tăng thì mắt sáng bừng, lập tức nhiệt tình, vồn vã nói: - Lão nạp có lễ. - Nào có, nào có, lão hoà thượng, hãy dọn một chỗ ra cho thầy trò chúng ta ở một đêm. Đường Tăng từ trên cao nhìn xuống, không hề có ý định xuống dưới. Sắc mặt lão phương trượng trở nên tối sầm lại, nhưng vẫn nhiệt tình nói: - Phật hữu, hãy đi theo lão nạp. - A Quy, đi theo. Đường Tăng gõ lên phần mai của long quy, nói. A Quy? Long quy thở phì phì, phun ra khí trắng! Bản long nhịn, vì tu thành chính quả! Long quy nện bước chân theo sau. Một người, một khỉ, và một rùa tiến vào trong chùa. Đám hoà thượng ngạc nhiên, chỉ trỏ bàn tán. Mà sắc mặt Đường Tăng không hề thay đổi, ngồi ngay ngắn trên lưng long quy, sắc mặt cao ngạo như là cao nhân, lạnh lùng nhìn hoà thượng xung quanh, quát to: - Nhìn cái gì? Muốn chết à? Đồng thời vênh mặt hất hàm sai khiến lão phương trượng: - Lão hoà thượng, mau đưa bọn ta tới gian phòng tốt nhất, mang đồ ăn ngon nhất ở chỗ các ngươi tới phòng của thầy trò ta. Trong lúc nói, Đường Tăng vội vã nghĩ: - Mau phát hoả đi, mau phẫn nộ nào, mau tấn công bần tăng đi. Bần tăng như thấy một lượng lớn điểm kinh nghiệm đang vẫy gọi bần tăng rồi!