Thanh niên chạy khắp nơi, nhưng mỗi lần đều bị Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện trước mặt gần như hù chết hắn. Đột nhiên thanh niên nhìn thấy Đường Tăng, đang muốn cầu cứu thì lại nhìn thấy Long Quy đường kính hai thước mà Đường Tăng đang cưỡi, lập tức bị hoảng sợ suýt ngất đi. - He he he... Tôn Ngộ Không cười to: - Đừng sợ, đừng sợ, chúng ta không phải yêu quái. - Yêu quái... Thanh niên kia còn lâu mới tin lời của Tôn Ngộ Không, bởi vì Tôn Ngộ Không rõ ràng là con khỉ lại có thể nói chuyện, quá dọa người. - Trưởng lão cứu mạng... Thanh niên thấy Đường Tăng trông rất giống pháp sư, nên cầu cứu với Đường Tăng. - A di đà phật. Đường Tăng hô một câu phật hiệu, sau đó nghiêm trang nói: - Bần tăng thấy ấn đường ngươi biến thành màu đen, hoảng sợ quá mức, chắc gặp phải yêu quái rồi. Mặt thanh niên kia lập tức xám trắng, vội vàng cách Tôn Ngộ Không xa hơn. - Yêu quái kia đầu mập tai to, mũi heo dài, có đúng không? Đường Tăng cười hỏi. Thanh niên lập tức giật mình: - Ngươi... làm sao ngươi biết? - Bần tăng pháp danh Tam Tạng, đặc biệt tới hàng yêu trừ ma, thí chủ, dẫn đường đi. Đường Tăng nói. - Hả? Đi đâu? Thanh niên sửng sốt một chút. - Nói nhảm, đương nhiên là tới Cao Lão trang, hàng phục yêu quái kia, mau dẫn đường! Đường Tăng nói. Thanh niên khiếp sợ, vị trưởng lão này chưa từng thấy mặt, lại biết Cao Lão trang, hơn nữa còn biết yêu quái kia có bộ dạng gì. Thanh niên lập tức tin mấy phần: - Trưởng lão mời đi theo ta. ... Trên đường, thanh niên tự báo tên họ, gọi là Cao Quý. Dưới sự hướng dẫn của Cao Quý, đi thêm bốn năm cây số, cuối cùng thấy một tòa hào trạch. Xung quanh hào trạch cây cối mọc như rừng, giống như được xây trong rừng rậm, phong cảnh xinh đẹp. - Trưởng lão, đây chính là Cao Lão trang. Cao Quý nói xong rồi đi gõ cửa. Cửa nhanh chóng được mở ra, một người trung niên nhô đầu ra. Tôn Ngộ Không vội vàng chạy tới, vừa lúc bị người trung niên nhìn thấy. - Yêu quái... Người trung niên sợ mất mật, vội vàng - bùm một tiếng đóng cửa lại. - He he he... Tôn Ngộ Không cười to. Cao Quý vội vàng gõ cửa lần nữa: - Là ta, Cao Quý, nhanh mở cửa. - Ngươi nói bậy, ta rõ ràng thấy một con yêu quái. Bên trong cửa truyền ra âm thanh sợ hãi. - Quản gia, bọn họ không phải yêu quái, là pháp sư ta mời tới. Cao Quý giải thích rõ ràng. - Pháp sư? Cửa mở ra một cái khe, quản gia trung niên thông qua khe cửa thấy được Tôn Ngộ Không, cũng nhìn thấy Đường Tăng và Long Quy to lớn. Hình dáng của Tôn Ngộ Không và Long Quy lại khiến quản gia sợ hết hồn lần nữa, nhưng khi nhìn thấy Đường Tăng thì ánh mắt quản gia lập tức sáng lên. Cũng không phải lão cảm thấy Đường Tăng lợi hại ra sao, mà do hình dáng của Đường Tăng cuối cùng cũng bình thường một chút. Két két. Cửa mở ra, quản gia hoài nghi nhìn về phía Cao Quý: - Ngươi nói bọn họ là pháp sư? - Đúng đúng đúng, bọn họ nói có thể hàng phục con yêu quái kia. Cao Quý nói. Người trung niên nhìn về phía Đường Tăng: - Vị trưởng lão này, ngài có thể hàng yêu thật sao? - Có muốn chứng minh một chút hay không? Đường Tăng hỏi. - Có thể chứng minh sao? Vậy mau chứng minh một chút đi, chỉ cần trưởng lão có thể hàng phục yêu quái kia, lão gia nhất định trả đầy đủ thù lao. Quản gia cao hứng nói. Đường Tăng nghe vậy trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị, sau đó vỗ một chưởng qua đại thụ bên cạnh: - Chưởng Tâm Lôi!