Nhóm: TTTV Nguồn: ----------------- - Ừm? Đường Tăng phát hiện hai mặt đan bích đều có một ít văn lộ kỳ quái, những đường vân này rất đặc thù, tựa hồ ẩn chứa lực lượng nào đó. Đường Tăng đang chuẩn bị nghiên cứu, bỗng nhiên đan lô trong tay hư không tiêu thất. - Muốn chết! Đường Tăng hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên vỗ ra một chưởng. - Oanh... Chưởng ảnh to lớn đánh về phía trước, đánh nổ một ngọn núi lớn. - A... Trong tiếng kêu gào thê thảm, Độc Giác Đại vương chật vật chạy ra, sau đó hư không tiêu thất. Đường Tăng thuấn di đuổi theo, lại phát hiện Độc Giác Đại vương đã hoàn toàn không thấy bóng dáng. - Sưu sưu sưu... Đám người Trư Bát Giới vội vàng đuổi theo. - Sư phụ... - Kia là Độc Giác Đại vương. - Hắn đoạt đan lô của sư phụ. Đám người Trư Bát Giới nói. Sắc mặt Đường Tăng âm trầm, lại có người đoạt bảo ở trên tay hắn, thật không thể tha thứ. - Hừ! Đường Tăng hừ lạnh một tiếng, ý chí bộc phát, trong nháy mắt định vị vị trí của Bát Quái đan lô, sau đó trực tiếp thuấn di qua, hắn đã lạc ấn ý chí của mình ở trên đan lô, làm được chuyện này cũng không khó. Sau một khắc, Đường Tăng xuất hiện ở trên một ngọn núi, vừa vặn nhìn thấy Độc Giác Đại vương vẻ mặt đắc ý cầm Bát Quái đan lô từ trong một trận pháp đi ra. - Hừ hừ, Đường Tăng đáng chết, vậy mà hủy động phủ của bản Đại vương, ngay cả chủ nhân cũng bị giết, sớm muộn gì bản Đại vương cũng sẽ ăn ngươi! Độc Giác Đại vương vừa đi vừa lạnh lùng nói. - Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội đó! Thanh âm của Đường Tăng từ phía trước truyền đến. Độc Giác Đại vương sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức kinh hãi: - Đường Tăng... - Oanh! Như Lai Thần Chưởng bộc phát, Đường Tăng đánh bay Độc Giác Đại vương ra ngoài, sau đó là chưởng thứ hai. - Ầm ầm... Một ngọn núi lớn bị đánh nát. Độc Giác Đại vương hóa thành bản thể tê giác, tê giác xông ra loạn thạch, vọt tới Đường Tăng. Đường Tăng vung một chưởng, đánh bay tê giác ra ngoài. - Ầm ầm... Núi lớn bạo liệt, đá vụn bắn tung trời. Mặc dù Độc Giác Đại vương cũng coi như rất cường đại, nhưng Đường Tăng ở dưới tức giận sử dụng uy năng ý chí phát ra Như Lai Thần Chưởng, vẫn chỉ có thể bị ngược. Đưa tay nắm lấy Bát Quái đan lô, Đường Tăng lại đánh về phía Độc Giác Đại vương một chưởng. Lúc này Tôn Ngộ Không cùng Ngưu Ma Vương hóa thành quang mang xuất hiện ở trên núi. - Sư phụ... Ngưu Ma Vương hét lớn, ngăn ở trước mặt Đường Tăng. - Con muốn ngăn cản vi sư sao? Thanh âm của Đường Tăng lạnh lùng nói. - Xin sư phụ tha cho tính mệnh của hắn. Ngưu Ma Vương kiên trì nói, kia dù sao cũng là thân đệ đệ của hắn, ruột thịt cùng mẹ sinh ra a. - Oanh... Núi đá nổ tung, Độc Giác Đại vương phóng lên trời, cừu hận nhìn Đường Tăng: - Đường Tăng, ngươi giết con ta, thù này không đội trời chung! - Khi nào bần tăng giết con trai của ngươi? Đường Tăng nhíu mày, cũng không phải hắn sợ Độc Giác Đại vương, mà là cảm thấy kỳ quái. - Con trai ta là Kim Giác Đại vương cùng Ngân Giác Đại vương. Độc Giác Đại vương giận dữ hét. - Ngươi nói Kim Giác Đại vương cùng Ngân Giác Đại vương là nhi tử? của ngươi Đường Tăng lập tức kinh ngạc: - Ngươi xác định? - Nhi tử của bản Đại vương, bản Đại vương đương nhiên xác định, Đường Tăng, để mạng lại! Độc Giác Đại vương gầm thét, muốn tiếp tục công kích. Nhưng Đường Tăng bỗng nhiên đưa tay ngăn trở Độc Giác Đại vương, nói: - Nếu như ngươi thật cho rằng như vậy, như vậy ngươi khẳng định là bị đội nón xanh rồi. - Cái gì? Ngưu Ma Vương cùng Tôn Ngộ Không đều là sững sờ. Đặc biệt là Ngưu Ma Vương, đối với cái từ nón xanh này, đã cực kỳ nhạy cảm, kém chút nhảy dựng lên. Độc Giác Đại vương cũng hơi sững sờ, sau đó giận dữ, nghĩ Đường Tăng muốn nhục nhã hắn.