Nhóm: TTTV Nguồn: ----------------- - Nhất định là thượng thiên biết được Tây Lương quốc ta tạo phúc thiên hạ, quốc thái dân an, cho nên trên trời rơi xuống thần nhân, giải trừ tai hoạ yêu quái ở Nam đồn, bây giờ Nam đồn đã không có yêu quái, chỉ cần Lam tướng quân đi Nam đồn sáp nhập vào biên giới nước ta, mặt khác lại chữa trị Phá Thai Tuyền một chút. Quốc vương mỉm cười nói. - Việc này thật? - Trên trời rơi xuống thần nhân giúp Tây Lương quốc ta trừ đi yêu quái? - Quá tốt rồi! Một đám văn võ Đại thần đều mừng rỡ như điên. Phá Thai Tuyền kia đối với Nữ Nhi quốc mà nói, ý nghĩa trọng đại, mặc dù nhiều khi chưa hẳn có thể dùng, nhưng không dùng được không có nghĩa là không trọng yếu. - Nếu không có chuyện gì khác, liền bãi triều đi. Quốc vương nói. - Vâng, bệ hạ! Một đám văn võ Đại thần khom người lui lại, thẳng đến ra đại điện, mới dám quay người. - Nam nhân? Đám đại thần đi ra Tụ Tinh cung nhìn thấy Đường Tăng, ánh mắt tất cả đều sáng lên, đồng thời có mấy cái nhanh chóng lao tới Đường Tăng. - Nam nhân, ta gọi Lương Hâm... - Ta gọi Chúc Viện Viện, ngươi không cần phải sợ, ta không có ác ý. ... Một đám mỹ nữ hưng phấn kích động bao vây Đường Tăng lại, nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt kia, tựa hồ hận không thể ăn thịt Đường Tăng. Bất quá vẫn có một ít quan văn cùng Võ tướng không đến, tỉ như Lam Diên, nàng chỉ lẳng lặng nhìn. Bất quá Đường Tăng lại có thể nhìn ra, trong mắt Lam Diên cũng hiện lên một tia khát vọng, đoán chừng ở Nữ Nhi quốc tuyệt đối sẽ không tồn tại thục nữ. Bởi vì từ nhỏ sinh trưởng hoàn cảnh khác biệt, dẫn đến tư tưởng giáo dục khác biệt, kiến thức cũng khác nhau, khiến cho tất cả nữ nhân của Nữ Nhi quốc đều cực kỳ khát vọng nam nhân. - Các ngươi đang làm gì? Bỗng nhiên Quốc vương đi ra, nhìn thấy một màn trước mặt, quát lạnh lên tiếng. Đám đại thần vây quanh Đường Tăng lập tức giật nảy mình, vội vàng lui lại. - Bệ hạ. - Bệ hạ bớt giận, chúng ta không có ác ý. - Đúng, chúng ta chỉ là muốn cùng cái này nam nhân nhận thức một chút. Mấy nữ đại thần kia nhanh chóng mở miệng, tẩy thoát tội danh cướp đoạt - ái phi- của Quốc vương. - Các ngươi lui ra đi. Quốc vương nói. - Vâng! - Thần cáo lui. Đám đại thần kia vội vàng rời đi. - Vị tướng quân này xin dừng bước. Bỗng nhiên Đường Tăng mở miệng, ngăn cản Lam Diên. Ánh mắt Lam Diên sáng lên, Đường Tăng rõ ràng cảm giác được tim của nàng đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều, nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh xuống. Mà những người khác thì vừa ghen tị, vừa cười trên nỗi đau của người khác, tựa hồ đã thấy được một màn Quốc vương giáng tội Lam tướng quân. - Xin hỏi ngươi có chuyện gì không? Lam Diên lễ phép hỏi, biểu hiện vừa đúng. - Là như vậy, bần tăng muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi nguyện ý không? Đường Tăng hỏi. - Ây... - Thu đồ? - Tình huống như thế nào... - Nam nhân muốn thu Lam tướng quân làm đồ đệ? Một đám đại thần đều ngạc nhiên, ngay cả Quốc vương cùng thiếu nữ ở đằng sau cũng kinh ngạc. Lam Diên cũng sửng sốt một chút, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Quốc vương, thấy Quốc vương không có nổi giận, lúc này mới hơi có vẻ buồn cười mà lễ phép mở miệng hỏi: - Ngươi muốn thu ta làm đồ đệ? - Phải, bần tăng thấy ngươi Căn Cốt tinh kỳ, chính là tuyệt thế thiên tài vạn người không một, chỉ cần ngươi nguyện ý bái ta làm thầy, ngày khác thành Tiên thành Phật không đáng kể. Đường Tăng nghiêm túc nói. Nhưng một màn này lại làm cho những văn võ bá quan kia kém chút cười phun ra. - Nam nhân này sẽ không đầu óc có vấn đề chứ? - Nam nhân kia khẳng định không biết Lam tướng quân cường đại, nếu không đoán chừng hắn căn bản không dám mở miệng. - Đáng tiếc, nếu nam nhân này muốn thu ta làm đồ đệ, ta nhất định đáp ứng, coi như hắn không dạy ta cái gì ta cũng nguyện ý. Trong lòng đám văn võ Đại thần nhanh chóng suy tư, cảm thấy hứng thú nhìn một màn trước mắt. Bao quát Lam Diên ở bên trong, cũng không tin Đường Tăng nói, cảm thấy Đường Tăng quá buồn cười. Còn thành Tiên thành Phật, ngươi trâu bò như vậy, sao không lên trời đi? Người khác không tin Đường Tăng, nhưng Nữ Vương lại cực kỳ tin tưởng, bởi vì nàng nghĩ đến tình cảnh lúc trước. Nam nhân trước mắt này, một quyền đánh chết một yêu quái ở Nam đồn, sau đó đưa tay đánh ra một quả cầu màu đỏ rực, nổ nát mảng lớn sơn lĩnh, quả nhiên là kinh khủng đến cực điểm. - Hì hì, mẫu vương, nam nhân này thật thú vị. Thiếu nữ ở bên người Quốc vương cười duyên nói: - Mẫu vương, nhi thần muốn nam nhân này, ban hắn cho nhi thần đi. - Không được. Quốc vương quả quyết mở miệng, đôi mi thanh tú hiện lên vẻ giận dữ. - Điện hạ, không thể nói bậy. Nữ thị vệ ở một bên vội vàng mở miệng, lo lắng tiểu điện hạ chọc giận Quốc vương bệ hạ. Thiếu nữ lập tức bất mãn chu môi: - Mẫu vương, không phải có sáu nam nhân sao? - Nếu ngươi muốn, trong năm nam nhân khác, ngươi tùy ý tuyển một cái, cái này không được. Quốc vương nói. - Tạ ơn mẫu vương. Thiếu nữ điện hạ lập tức cao hứng trở lại, trong mắt lóe lên thần sắc được như ý. Quốc vương lập tức biết mục đích của nữ nhi, bất đắc dĩ lắc đầu: - Chỉ có thể một cái. - Ân a, mẫu vương yên tâm, nhi thần muốn một cái là đủ rồi. Tiểu điện hạ bảo đảm nói. Một bên khác, mặc dù Đường Tăng đang nói chuyện với Lam Diên, nhưng hắn là tồn tại bực nào? Tai nghe bát phương quả thực là chút lòng thành, Quốc vương cùng tiểu điện hạ đối thoại hắn nghe rất rõ ràng. - Nguyên lai tiểu la lỵ kia là nữ nhi của Quốc vương? Nhìn không ra a, Quốc vương còn trẻ như vậy, đã có nữ nhi lớn thế kia. Đường Tăng thầm nghĩ, cũng không có tiếc nuối, bởi vì hắn biết nữ nhi của Quốc vương không phải là bị nam nhân làm ra, mà là dùng phương pháp đặc hữu của Nữ Nhi quốc mang thai sinh ra. Nói cách khác, ngoại trừ cái màng kia, Nữ Vương vẫn xem như xử nữ. Đương nhiên Đường Tăng cũng không biết định nghĩa xử nữ đến tột cùng là thế nào, nếu như không có cái màng kia thì không tính xử nữ, như vậy Nữ Vương đã không phải. - Thành Tiên thành Phật? Cám ơn ngươi. Lam Diên mỉm cười, rõ ràng không tin: - Bản tướng còn có việc, cáo từ trước. Nói xong nàng quay người đi ra ngoài. - Bần tăng câu câu là thật, chỉ cần ngươi học được bản lĩnh của bần tăng, dời sông lấp biển đều không đáng kể. Đường Tăng ở phía sau kêu lên. Lam Diên đi càng nhanh hơn. - Cơ hội chỉ có một lần! Đường Tăng lớn tiếng nói. Nhưng Lam Diên vẫn không có dừng lại, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt. Đám Đại thần kia cũng nhanh chóng rời đi, trên mặt đều mang ý cười, hiển nhiên đều cảm thấy Đường Tăng hồ ngôn loạn ngữ. Còn dời sông lấp biển, sao ngươi không nói bắt một con rồng đến cưỡi? Các nàng lại không biết, trong đội ngũ của Đường Tăng thật có một con rồng. Đường Tăng khẽ lắc đầu, xem ra mình cùng vị nữ tướng quân kia không có duyên phận sư đồ, cơ hội chỉ có một lần, hắn sẽ không lại ưỡn mặt ra để người ta bái sư. - Nam nhân, ngươi thật thú vị. Tiểu điện hạ đi tới, cười hì hì vòng quanh, đánh giá Đường Tăng. - Tiểu la lỵ, bần tăng nhìn rất đẹp sao? Đường Tăng cười nói. - Đẹp mắt. Tiểu điện hạ cao hứng cười nói, bỗng nhiên nàng nhìn thấy mẫu vương của mình có chút không cao hứng, vội vàng nói: - Bất quá ngươi thuộc về mẫu vương. Đúng, tiểu la lỵ là cái gì? Ngươi đang gọi ta sao? - Khục. Quốc vương ho khan một tiếng, có chút không cao hứng. Lúc này Tôn Ngộ Không đuổi theo tới, tiểu điện hạ nhìn thấy Tôn Ngộ Không, ánh mắt lập tức sáng lên: - Mẫu vương, nhi thần muốn nam nhân này. - Đi đi đi. Tôn Ngộ Không nhẹ nhàng đẩy, tiểu điện hạ đáng yêu mỹ lệ lập tức thành hồ lô lăn đất. - Lớn mật! - Dám tổn thương tiểu điện hạ! Năm nữ nhân thân thủ không tệ lách mình ra, vây Tôn Ngộ Không lại. - Dừng tay! Quốc vương vội vàng mở miệng, lo lắng Tôn Ngộ Không bị thương, cũng lo lắng mấy thị vệ kia xảy ra chuyện, bởi vì nàng cảm thấy Đường Tăng làm sư phụ lợi hại như vậy, đồ đệ hẳn sẽ không quá kém mới đúng.