Nhóm: TTTV Nguồn: ----------------- Hồng Hài Nhi do dự một chút, nhưng vẫn hồi đáp: - Thần Anh có thể không có bất luận bình cảnh gì, chỉ cần tài nguyên đầy đủ, hoặc là thời gian đầy đủ, hoàn toàn có thể tu luyện tới Đạo Tổ hoặc Phật Tổ cảnh, sẽ không bị kẹp lại. - Trâu bò như vậy? Đường Tăng chấn kinh. Khuôn mặt nhỏ của Hồng Hài Nhi đỏ bừng, nổi giận trừng mắt nhìn Đường Tăng, hỗn đản này nói chuyện sao khó nghe như vậy? Bởi vì trong lòng nàng vẫn xem mình là nữ nhi của Ngưu Ma Vương, Hồng Hài Nhi cảm thấy mình cũng là trâu, trâu cái nhỏ. Cho nên Đường Tăng nói, để nàng cảm giác rất nhột. - Sư gia gia, sư gia gia, trâu bò là có ý gì? Bỗng nhiên tiểu gia hỏa Trư Cửu Muội tò mò hỏi. - Trâu bò là ý tứ rất lợi hại. Đường Tăng nghiêm túc trả lời, bất quá sau khi trả lời, lại theo bản năng nhìn thoáng qua Hồng Hài Nhi, mới phát hiện khuôn mặt của Hồng Hài Nhi đỏ bừng, đang nổi giận nhìn hắn chằm chằm. - A, nguyên lai là rất lợi hại. Trư Cửu Muội bừng tỉnh đại ngộ: - Sư gia gia thật trâu bò. - Phốc... Đường Tăng kém chút phun ra, năng lực học tập của tiểu gia hỏa quả nhiên nghịch thiên. Thấy sắc mặt của Hồng Hài Nhi càng ngày càng khó coi, Đường Tăng vội vàng giải thích: - Đừng hiểu lầm, ngươi cũng không phải trâu. - Ngươi... Đăng đồ tử, vô sỉ! Hồng Hài Nhi thẹn quá hoá giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hung hăng trừng Đường Tăng một cái, sau đó hóa thành quang mang nhất phi trùng thiên, bay mất. Đường Tăng trợn mắt hốc mồm: - Mẹ nó, Hồng Hài Nhi thẹn thùng? - Sư gia gia sư gia gia, đăng đồ tử là có ý gì? Trư Cửu Muội lại hỏi. - Khục, đăng đồ tử, chính là... cũng là ý tứ rất lợi hại. - A, sư gia gia rất đăng đồ tử. - Phốc... Cửu Muội, cái từ này không phải dùng như thế. - Vậy dùng như thế nào? - Tóm lại, không thể dùng cái từ này hình dung sư gia gia. - Vậy phải dùng như thế nào? - Anh tuấn tự nhiên, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, bá khí nghiêm nghị... ... Hồng Hài Nhi thở phì phò một hơi bay rất xa, chợt nhớ tới mục đích của mình: - Ai nha hỏng mất, quên chuyện chính. Nàng cắn răng, sau đó kiên trì bay trở về. Bất quá khi nàng trở lại địa phương trước đó, phát hiện Đường Tăng cùng Trư Cửu Muội đã không còn. ... Đường Tăng đã mang theo Trư Cửu Muội trở lại Nữ Nhi quốc, đi dạo khắp nơi. Bất quá vì không gây ra sự kiện giẫm đạp, hắn thi triển một chút chướng nhãn pháp, để những nữ nhân kia tận lực không chú ý hắn. Không có biện pháp, quá đẹp trai là phiền phức, đi tới chỗ nào cũng có nữ nhân chú ý, nghĩ không cao điệu cũng không được. Tiểu gia hỏa lần thứ nhất dạo phố, cực kỳ cao hứng, bởi vì những nữ nhân kia của Nữ Nhi quốc đều chỉ thích ca ca Trư Trư Hiệp của nàng, thường xuyên mang theo Trư Trư Hiệp dạo phố, lại không mang theo nàng. Nhìn bộ dáng tiểu gia hỏa lanh lợi vui vẻ, Đường Tăng càng thêm lo lắng lưu nàng ở Nữ Nhi quốc. Nếu không về sau cũng không biết tiểu gia hỏa còn có cơ hội vui vẻ dạo phố như thế này không, mỗi khi nhớ tới tiểu gia hỏa này đuổi theo một đám nữ nhân muốn ôm một cái, Đường Tăng liền đau lòng. Không có biện pháp, Nữ Nhi quốc không có cảm giác gì với nữ nhân, nhiều nhất bởi vì thân phận của tiểu gia hỏa mới chiếu cố một chút mà thôi. Chỉ có Trư Trư Hiệp, ở Nữ Nhi quốc mới tính được ăn ngon ngủ kỹ, Trư Trư Hiệp ở nơi này tuyệt đối sẽ cực kỳ hạnh phúc. Có lẽ chỉ có chờ Trư Cửu Muội lớn lên, mới sẽ không ỷ lại người lớn như vậy, hiện tại dù sao còn chưa đầy tháng nha. Mang theo Trư Cửu Muội chơi ròng rã một ngày, Đường Tăng mới trở lại hoàng cung của Nữ Nhi quốc. Trong cung điện tráng lệ, Trư Bát Giới đang hưởng thụ lấy một đám thị nữ hầu hạ, ăn ngon uống say. - Phụ thân... Trư Cửu Muội từ bên ngoài chạy vào. - Bảo bối, hôm nay con đi nơi nào? Làm sao một ngày không có nhìn thấy con? Trư Bát Giới vội vàng ôm Trư Cửu Muội. - Cửu Muội cùng sư gia gia đi ra ngoài chơi. Tiểu gia hỏa nói, cực kỳ vui vẻ, bất quá hiện tại đã thỉnh thoảng ngáp, hôm nay chơi mệt rồi, muốn ngủ một giấc. - Bát Giới, chuẩn bị một chút, ngày mai xuất phát. Lúc này Đường Tăng từ bên ngoài đi tới. - A? Phải đi thỉnh kinh? Trư Bát Giới biến sắc: - Không được a sư phụ, lão Trư còn đang ở cữ... Đường Tăng trừng mắt: - Cút ngay, con còn cần ở cữ, con cũng không phải nữ nhân a. - Thế nhưng sư phụ... - Bớt nói nhảm, sáng sớm ngày mai xuất phát! Đường Tăng không lưu tình chút nào. - Các ngươi muốn đi? Bỗng nhiên một thanh âm từ phía sau truyền đến, Lam Diên tướng quân đi đến. Ánh mắt Lam Diên nhìn Đường Tăng cực kỳ nóng bỏng, nàng đã biết Đường Tăng tuyệt đối là Thần Tiên, hơn nữa thần thông quảng đại, lúc trước mình thật sự là mắt bị mù. - Đúng, sự tình thỉnh kinh không thể trì hoãn quá lâu. Đường Tăng nói. Lời này dĩ nhiên không phải lời thật lòng, hắn là muốn đi giết yêu quái, không thể lại trì hoãn. Gương mặt xinh đẹp của Lam Diên biến đổi, sau đó nói: - Bệ hạ cho mời. - Nữ vương bệ hạ tìm bần tăng? Đường Tăng sững sờ. - Đúng thế. - Dẫn đường. Đường Tăng nói, cũng nên tạm biệt nữ vương bệ hạ, nói thật, hắn cũng có chút không nỡ nữ vương bệ hạ mỹ lệ này. Ở dưới Lam Diên dẫn đầu, rất nhanh Đường Tăng tới nơi ở của Nữ Vương, bất quá kỳ quái là, Lam Diên không có dừng lại, mà trực tiếp mang theo Đường Tăng đi đến tẩm cung. - Đến rồi, mời vào. Lam Diên ngừng lại, nhìn Đường Tăng nói. Đường Tăng hoài nghi nhìn thoáng qua Lam Diên, sau đó đi vào, lập tức trừng mắt. Bởi vì Nữ Vương đang mặc đồ ngủ, ở trước bàn trang điểm, cái tư thái này đừng nói đẹp bao nhiêu, vì chính là đẹp không sao tả xiết. Bất quá nữ vương bệ hạ trang điểm, không phải có người hầu hạ sao? Làm sao... Lúc này nữ vương bệ hạ xoay người lại, nhìn thấy Đường Tăng, lập tức ngạc nhiên đi tới: - Nam nhân, trẫm chờ ngươi rất lâu. Nàng trực tiếp lôi kéo Đường Tăng đi đến bên giường lớn. - Khục, bệ hạ có chuyện nói thẳng, có chuyện nói thẳng. Đường Tăng tim đập rộn lên, hai mươi điểm lực ý chí cũng cảm giác kém chút không có khống chế được. - Nam nhân, trẫm có đẹp không? Nữ vương bệ hạ nhu tình nhìn Đường Tăng. - Đẹp, đương nhiên đẹp, bệ hạ mỹ lệ như hoa a. - Vậy... Nữ vương bệ hạ cực kỳ cao hứng, lôi kéo Đường Tăng đi đến giường lớn. - Bệ hạ, như vậy có thể không tiện hay không? - Nam nhân, ngươi vì Tây Lương nữ quốc ta làm bao lớn cống hiến, công lao không thể bỏ qua, trẫm biết ngươi thần thông quảng đại, chướng mắt chút ban thưởng nhỏ nhoi của trẫm, trẫm đành phải lấy thân báo đáp, báo đáp đại ân đại đức của ngươi. - Bệ hạ người quá khách khí. Bất quá, ngươi nói là thật sao? - Đương nhiên là thật. - Bệ hạ, bần tăng là lần thứ nhất, ngươi phải nhẹ nhàng một chút, bần tăng sợ đau... Đường Tăng miệng nói như vậy, nhưng tay đã luồng vào trong áo, xoa nắn đôi nhũ hoa căng tròn mềm mại, miệng hôn lên đôi môi ngọt ngào của đối phương. ... Ngày thứ hai, Đường Tăng từ tẩm cung của nữ vương bệ hạ đi ra, hồng quang đầy mặt. Một cung nữ đi tới, cung kính nói: - Vương Phi... - Khoan khoan khoan khoan, ngươi gọi bần tăng là cái gì? - Nô tỳ gọi ngài là Vương Phi. Cung nữ hồi đáp. - Phốc... Đường Tăng kém chút thổ huyết: - Không được gọi như vậy, muốn gọi cũng là bệ hạ của các ngươi. Đúng rồi, hôm nay bệ hạ của các ngươi có chút không thoải mái, nên không vào triều. Nói xong, Đường Tăng vội vàng rời đi. - Lại dừng lại một ngày đi, nếu không sẽ rất có lỗi với nữ vương bệ hạ. Đường Tăng nói như vậy. Một ngày này, đám người Trư Bát Giới thấp thỏm chờ đợi, đám người Tôn Ngộ Không biết muốn đi, ngoại trừ Tôn Ngộ Không và Sa Tăng không tim không phổi, những người còn lại đều có chút không muốn đi, bị ôn nhu hương bao vây. Bất quá Đường Tăng thủy chung không nói muốn đi, còn có ý tránh đi đề tài này. Ngày thứ hai, Đường Tăng lần nữa hồng quang đầy mặt rời giường. - Khụ khụ, bệ hạ các ngươi thân thể có chút không thoải mái, sẽ không tảo triều. Đường Tăng có chút ngượng ngùng nhìn một nữ đại thần nói. Đi ra tẩm cung của nữ vương bệ hạ, Đường Tăng có chút do dự: - Bằng không lại lưu một ngày? - Dù sao cũng chỉ một ngày mà thôi.