Nhóm: TTTV Nguồn: ----------------- Hoắc Tuấn Đạo Tổ nghe được Đường Tăng nói như vậy, trên mặt càng thêm dữ tợn, kia là đau nhức cả đời hắn. - Để ngươi phách lối, bản tọa để ngươi phách lối... Hoắc Tuấn Đạo Tổ tức giận, nhìn thoáng qua Côn Luân Thánh Nhân, thấy Thánh Nhân không có ý tứ ngăn trở, liền muốn cho Đường Tăng một bài học, lại đột nhiên nhìn thấy Đường Tăng giơ bàn tay lên. - Bá... Sắc mặt của Hoắc Tuấn Đạo Tổ đại biến, vội vàng lùi lại, kết quả sự tình gì cũng không có phát sinh, thống khổ quen thuộc cũng không xuất hiện. Tất cả mọi người ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Hoắc Tuấn Đạo Tổ. - Khục. Côn Luân Thánh Nhân bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Tuấn Đạo Tổ, tựa hồ trách cứ hắn nhát gan như vậy: - Pháp lực của hắn đã bị bản Thánh phong ấn. - Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Hoắc Tuấn Đạo Tổ thở dài một hơi, bởi vì bị Đường Tăng lừa gạt mà thẹn quá hoá giận, sắc mặt càng thêm dữ tợn đi về phía Đường Tăng, đồng thời lật tay lấy ra một thanh kiếm. - Đừng tới đây, tin bần tăng đánh nổ tổ trứng các ngươi hay không! Đường Tăng quát, đồng thời hắn trong lòng câu thông với hệ thống: - Hệ thống, ta muốn hoán đổi kỹ năng ba đầu sáu tay. - Nổ mẹ ngươi! Hoắc Tuấn thẹn quá hoá giận, bỗng nhiên bổ về phía Đường Tăng một kiếm. - Toái Đản Chưởng! Đường Tăng hét lớn. - Bành! Trứng của Hoắc Tuấn nổ tung. - Ngao... Sắc mặt của Hoắc Tuấn thảm biến, giữa hai chân có huyết dịch chảy xuống, kiếm rớt xuống đất. - Chuyện gì xảy ra? Đạo Tổ còn lại đều giật nảy mình, theo bản năng kẹp chặt hai chân, thế nhưng để bọn hắn nghi ngờ là, bọn hắn căn bản không có cảm ứng được pháp lực ba động. - Thiện tai thiện tai, ngã phật từ bi, bần tăng đã nhắc nhở qua ngươi. Vẻ mặt Đường Tăng đồng tình nói. - Ngươi... Hoắc Tuấn giận dữ, đồng thời ủy khuất nhìn về phía lão tổ Côn Luân Thánh Nhân: - Lão tổ, không phải ngài nói phong ấn pháp lực của hắn rồi sao? Côn Luân Thánh Nhân không có trả lời Hoắc Tuấn, mà cau mày nhìn Đường Tăng, vừa rồi hắn lại cảm ứng được một tia lực lượng quy tắc ba động, cái này rất lạ. Quy tắc, chí cao vô thượng, ngay cả Thánh Nhân cũng chỉ có thể ngưỡng mộ. Nhưng hắn vậy mà ở trên người Đường Tăng cảm ứng được lực lượng quy tắc ba động, cái này quá bất khả tư nghị. - Hừ, sâu kiến nho nhỏ, vậy bản Thánh lại phong ấn ngươi một lần. Côn Luân Thánh Nhân hừ lạnh, đưa tay liền muốn thi triển phong ấn. - Toái Đản Chưởng! - Toái Đản Chưởng! - Toái... - Chưởng!!! Bỗng nhiên Đường Tăng hét lớn, trong nháy mắt hóa thành ba đầu sáu tay, sáu cánh tay đồng thời đánh về phía Côn Luân Thánh Nhân. - Bành!!! Một tiếng vang thật lớn, Côn Luân Thánh Nhân đang thi triển phong ấn sắc mặt đại biến, bởi vì một quả trứng của hắn đột nhiên nổ tung, đau nhức không cách nào hình dung để hắn tức giận. - Bần tăng đi đây! Đường Tăng vội vàng thuấn di, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, mình còn ở nguyên chỗ, thần thông thuấn di mất hiệu lực. - Sâu kiến, bản Thánh giết ngươi! Côn Luân Thánh Nhân tức giận, oanh qua một chưởng, uy năng hủy thiên diệt địa sắp đánh Đường Tăng thành tro. Đường Tăng kinh hãi thất sắc, cảm giác căn bản không thể tránh né. - Nếu như hắn có chuyện bất trắc, ta nhất định giết sạch Côn Luân tiên môn! Ngay trong nháy mắt lực lượng kinh khủng kia sắp đánh Đường Tăng thành tro, đột nhiên Côn Luân Thánh Nhân nhớ tới Hạc Tử Tinh nói, không khỏi chảy mồ hôi lạnh, vội vàng thu hồi lực lượng. Bất quá dư uy vẫn đánh Đường Tăng bay ra ngoài. Côn Luân Thánh Nhân không dám đánh cược, bởi vì lúc trước Hạc Tử Tinh cùng hắn đại chiến quá điên cuồng, kia vốn là tên điên. Ngay cả cường đại như Côn Luân Thánh Nhân, cũng không dám đắc tội chết với một ngụy Thánh, mặc dù ngụy Thánh không thể tính Thánh Nhân chân chính, nhưng cũng có thể phát huy ra sáu bảy thành lực lượng của Thánh Nhân, không thể khinh thường. Một ngụy Thánh nếu liều lĩnh tàn sát Côn Luân tiên môn, cho dù Côn Luân Thánh Nhân cuối cùng có thể giết chết ngụy Thánh kia, hậu quả cũng tuyệt đối không phải hắn có thể tiếp nhận. Chớ nhìn hắn sáng tạo đại lục này rất lớn, nhưng ở trước mặt lực lượng Thánh Nhân, căn bản không chịu được giày vò, mấy chiêu liền có thể đánh nổ. - Móa, đau chết bần tăng! Lúc này Đường Tăng đứng lên, trừng mắt nhìn Côn Luân Thánh Nhân, không chút do dự thi triển ba đầu sáu tay: - Nổ trứng... - Hừ! Côn Luân Thánh Nhân trừng mắt, Thánh Nhân ý chí bộc phát. Thần kỹ của Đường Tăng bị đánh gãy, đồng thời Đường Tăng cảm giác đầu giống như nổ tung, đau đớn không thôi. Côn Luân Thánh Nhân dù sao cũng là Thánh Nhân, trước đó là bởi vì quá coi thường Đường Tăng, đồng thời hoàn toàn không nghĩ tới Đường Tăng sẽ đánh lén hắn, cho nên lật thuyền trong mương. Hiện tại có phòng bị, thần kỹ của Đường Tăng đã không đả thương được hắn. - Phong ấn! Côn Luân Thánh Nhân hừ lạnh, điểm ra một chỉ, một phong ấn to lớn bắn vào trong cơ thể Đường Tăng. - Móa, đau chết bần tăng! Đường Tăng giống như cái gì cũng không có cảm giác được, ở nơi đó xoa huyệt Thái Dương. Lúc này Hoắc Tuấn đã dùng đan dược chữa trị tổ trứng, tận mắt nhìn thấy lão tổ phong ấn pháp lực của Đường Tăng, rốt cục yên tâm, sắc mặt dữ tợn phóng tới. - Toái Đản Chưởng! Đường Tăng vội vàng oanh qua một chưởng. - Bành! - Ngao... Hoắc Tuấn kêu thảm nằm xuống: - Làm sao có thể... Lão tổ, đến cùng ngươi có phong ấn pháp lực của hắn hay không? Hoắc Tuấn nói đã không còn cung kính, gần như mất lý trí. - Không cách nào phong ấn? Côn Luân Thánh Nhân cũng kinh hãi: - Bản Thánh cũng không tin! Phong ấn cho bản Thánh! Hắn đánh ra một đạo phong ấn vào trong cơ thể Đường Tăng. Tựa hồ là muốn nghiệm chứng cho Côn Luân Thánh Nhân nhìn, Đường Tăng thấy phong ấn đã chạm vào trong cơ thể mình, liền oanh một trong bảy Đạo Tổ còn lại một chưởng. - Bành! Trứng của Đạo Tổ kia lập tức nổ tung. - Ngao... Trứng của ta... Sắc mặt của Đạo Tổ kia đại biến, nằm xuống. - Làm sao có thể? Phong ấn cho bản Thánh! Côn Luân Thánh Nhân giận dữ, một hơi đánh vào mười cái phong ấn. - Toái Đản Chưởng! Nhưng Đường Tăng nhàn nhã xuất thủ, lại một Đạo Tổ nổ trứng. Những Đạo Tổ còn lại sắc mặt thảm biến, Đường Tăng nhìn về chỗ nào, bọn hắn vội vàng thoát đi chỗ đó. - Hỗn đản, phong ấn cho bản Thánh! Côn Luân Thánh Nhân triệt để nổi giận, lần lượt phong ấn Đường Tăng, thậm chí ngay cả nhục thân của Đường Tăng cũng phong ấn. Cuối cùng Đường Tăng không cách nào động đậy, nhưng hắn vẫn nhìn về phía một Đạo Tổ, trong lòng hơi động. - Bành! Trứng của Đạo Tổ kia lập tức nổ nát vụn, kêu thảm một tiếng, hoảng sợ chạy trốn, nhìn Đường Tăng giống như nhìn quái vật. - A a a, ghê tởm!!! Côn Luân Thánh Nhân muốn điên rồi, Đường Tăng này đến cùng là cái quái thai gì a? - Cút! Trấn áp hắn ở dưới Côn Lôn sơn cho bản Thánh, không có mệnh lệnh của bản Thánh, ai cũng không được thả hắn ra! Côn Luân Thánh Nhân triệt để cuồng bạo, bỗng nhiên vung tay lên, không gian nổ tung, Đường Tăng bị một cỗ lực lượng cuốn lên biến mất, xuất hiện ở trong một hư không. - Ầm ầm... Sau một khắc, một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống, đồng thời có Thánh lực kinh khủng triệt để trấn áp Đường Tăng ở dưới. Loại trấn áp này rất quỷ dị, cự sơn kia cũng không có trực tiếp ngăn chặn Đường Tăng, mà lấy lực lượng thần kỳ trấn áp hắn ở nơi đó, không thể động đậy. - Hảo hảo chiêu đãi hắn cho bản Thánh! Sắc mặt của Côn Luân Thánh Nhân âm trầm: - Chỉ cần không chết là được! Nói xong câu đó, Côn Luân Thánh Nhân xoay người rời đi, một giây cũng không muốn tiếp tục ở lại, cảm giác cực kỳ mất mặt, mình một Thánh Nhân, vậy mà không cách nào phong ấn Tiên Đế nho nhỏ. - Đúng rồi, để nữ nhân đi chiêu đãi hắn, pháp thuật của tiểu tử kia rất quỷ dị. Cuối cùng, Côn Luân Thánh Nhân nhắc nhở một câu, mới hoàn toàn rời đi. Trong đại điện, tám Đạo Tổ rốt cục lấy lại tinh thần, từng cái lòng còn sợ hãi, hai mặt nhìn nhau. ... Trong một không gian nho nhỏ, Đường Tăng bị trấn áp, tựa như thân thể lơ lửng đứng ở trong hư không, bốn phía là các loại quang mang lấp lóe. Đường Tăng cảm giác thân thể không cách nào động đậy, thậm chí con mắt cũng khó mở ra, Côn Luân Thánh Nhân ngay cả nhục thân của hắn cũng triệt để phong ấn, trong cơ thể hắn không biết có bao nhiêu phong ấn a. - Hệ thống, giải quyết tình cảnh hiện tại của bần tăng, cần bao nhiêu điểm kinh nghiệm? Đường Tăng ở trong lòng hỏi.