Chương 62: Hoàn Thành Nhiệm Vụ Thu Đồ Đệ Cuối Cùng (1)
Tôn Ngộ Không có thực lực rất là mạnh, nhưng lúc đối phó yêu quái, Đường Tăng cảm thấy càng đơn giản càng thô bạo thì tốt hơn. Cuối cùng Đường Tăng bỏ thêm một câu: - Đương nhiên, tốt nhất là đừng đả thương kẻ vô tội. Tôn Ngộ Không chớp mắt mấy cái, đã hiểu ra: - Đơn giản, thô bạo! Dạ sư phụ, Lão Tôn hiểu rồi! Nói xong, Tôn Ngộ Không lại bay lên, Kim Cô Bổng trong tay trở nên to và dài, rồi đâm thẳng vào sông Lưu Sa. Rầm rầm... Lòng sông chấn động, sóng nước vòng quanh. Cát trong sông văng ra ngoài, rải rác khắp nơi. rầm... Tôn Ngộ Không lại vung Kim Cô Bổng lên, rồi lại chọc thẳng vào sông Lưu Sa. Nước sông lại trào lên, che mất bờ sông. Víu! Cuối cùng Tôn Ngộ Không bay vào trong sông Lưu Sa. Nước sông tĩnh lặng trở lại. Nhưng lúc này con sông đã bị phá hoại, lòng sông vỡ nát, nước sông rỉ ra ngoài. Đoán chừng không lâu nữa, con sông này sẽ khô cạn. Đây là Tôn Ngộ Không có sức mạnh có thể dời non lấp biển. - Đại sư phụ, Ngộ Không thúc thúc sẽ không sao chứ? Tằng tiểu muội lo lắng, hỏi. Sông Lưu Sa đã yên ả trở lại, nước sông trào ngược lên bờ đã trở lại dòng sông, tạo nên lũ lụt. May là gần đây không có thôn xóm nào, nếu không sẽ gây ra hoạ chết người. - Yên tâm, hắn không sao cả. Đường Tăng vuốt đầu Tằng Tiểu Muội mà an ủi. Nếu Tôn Ngộ Không không giải quyết được cả Sa Tăng, không bằng chết luôn cho xong. Quả nhiên chờ không lâu, một tia lưu quang phá mặt sông bay ra ngoài, hạ xuống trước mặt long quy. Đó chính là Tôn Ngộ Không. Hắn xách theo một kẻ đã bị đánh cho nửa chết, chính là yêu quái râu đỏ lúc nãy. - Sư phụ, yêu quái này nói hắn được Quan Thế Âm điểm hoá, đang chờ người lấy kinh ở đây. Tôn Ngộ Không nói. Đường Tăng lập tức mỉm cười, nhìn yêu quái râu đỏ. - Ngài chính là hoà thượng triều Đường đi Tây Thiên thỉnh kinh đó sao? Yêu quái râu đỏ giật mình nhìn Đường Tăng, rồi quỳ lạy: - Lưu Sa Thánh Vương bái kiến sư phụ! - Lưu Sa Thánh Vương? Đường Tăng sửng sốt. - Vâng, bản thể của con là sông Lưu Sa, độc chiếm khu vực này, tự phong là Lưu Sa Thánh Vương. Yêu quái râu đỏ nói. Đường Tăng thế mới biết. Tây Du Ký không hề nói rõ bản thể của Sa Tăng là gì, đương nhiên thế giới này và Tây Du Ký của kiếp trước vẫn có phần khác biệt. Tây Du Ký ở kiếp trước có rất nhiều dị bản. Có một bản còn nói rằng Sa Tăng là nhện trắng ở đáy sông. - Được rồi, ngươi đội cái này trước đã. Đường Tăng ném chiếc kim cô cuối cùng cho Lưu Sa Thánh Vương. Lưu Sa Thánh Vương chần chờ, rồi đeo vòng kim cô lên. Đường Tăng khép tay hình chữ thập, niệm chú. Tức thì kim quang hiện lên trên người Lưu Sa Thánh Vương. Bộ râu màu đỏ kia nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại phần râu màu đen. Phần tóc đỏ trên đầu cũng biến mất. Hắn biến thành một hoà thượng râu xồm. Hơn nữa, hơi thở hung ác trên người Lưu Sa Thánh Vương cũng không còn chút nào, nhìn qua trông thật giống một vị hoà thượng. - Ôi chao! - Ồ? Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không đều kinh ngạc mà nhìn Lưu Sa Thánh Vương, bởi vì bọn họ đều cảm giác được ác niệm của Lưu Sa Thánh Vương đã bị đè xuống. Đồng thời Đường Tăng cũng hiểu rằng “kim cô” của Sa Tăng hẳn là có thể khiến người ta bỏ đồ đao xuống, một lòng hướng thiện. Ba đồ đệ, ba cái vòng, hiệu quả khác nhau. Lưu Sa Thánh Vương cũng ngạc nhiên sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình. Đồng thời hắn cảm thấy tâm mình yên bình hơn rất nhiều, không còn cái dạng động tí là muốn ăn thịt người như trước nữa. - Thứ này là Quan Âm Bồ Tát ban cho, ba sư huynh đệ các ngươi mỗi người một cái, cũng khá hợp. Đường Tăng cười nói. - Bái kiến sư phụ! Lưu Sa Thánh Vương lại dập dầu vái lạy. - Tốt! Con đã bái bần tăng làm sư phụ, vậy sư phụ sẽ đặt tên cho, gọi là “Sa Ngộ Tĩnh” đi. Sông Lưu Sa này của con quá đục, cần tham ngộ thêm chút tinh thuần mới được.