Thọ An Quân sau một giấc ngủ dậy, liền nghe Liễu ma ma nói bốn tiểu bối đi trong núi săn thú. Có Hoắc Anh, Ngụy Nhiêu hai người biết công phu ở đó, Thọ An Quân cũng không lo lắng cái gì.
Quả nhiên, không bao lâu, bốn hài tử liền thắng lợi trở về.
"Các ngươi đi bên trong núi sâu?" Nhìn con lợn rừng kia, ánh mắt Thọ An Quân khẽ biến, không vui mà nhìn về phía Ngụy Nhiêu có khả năng xúi dục các huynh muội nhất. Lợn rừng thích ở bên trong núi sâu, nhưng lúc này trên núi đều là tuyết, Ngụy Nhiêu thế nhưng chạy đến bên trong, lá gan cũng quá lớn. Thọ An Quân đối với tiểu bối dung túng chính là có điều kiện, cần thiết phải bảo đảm an toàn.
Ngụy Nhiêu kịp thời giải thích nói: "Không đi, vẫn luôn ở phụ cận chân núi lắc lư, lợn rừng này là Thích nhị gia bọn họ đuổi đi xuống dưới, ta nhặt cái tiện nghi."
Đám người Hoắc Anh cũng không có thấy Lục Trạc, Ngụy Nhiêu cũng bỏ bớt đi tên Lục Trạc. Anh Quốc Công phủ quá mức hiển hách, nếu nàng nói ra Lục Trạc, mợ Vương thị cùng biểu tỷ Chu Tuệ Trân khẳng định sẽ vọng tưởng một phen, Ngụy Nhiêu lười nghe.
"Thích nhị gia, chính là vị ngự tiền thị vệ anh tư táp sảng năm trước đi theo Hoàng Thượng lại đây đi?" Vương thị xoay chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm Ngụy Nhiêu hỏi thăm.
Ngụy Nhiêu gật gật đầu, sợ mợ dò hỏi càng nhiều, Ngụy Nhiêu cười đối với Thọ An Quân nói: "Bà ngoại, ta đi trước thay quần áo!"
Nói xong, Ngụy Nhiêu mang theo Bích Đào về tiểu viện của nàng.
Vương thị trong lòng có lửa nóng, ánh mắt hướng về phía Vân Vụ Sơn nơi xa. Chờ tuyết tan, hạnh hoa, hoa anh đào... trong núi cũng nở rộ náo nhiệt, thế gia công tử trong kinh thành chắc chắn sẽ tới Vân Vụ Sơn đạp thanh săn thú, đến lúc đó nàng mang nữ nhi vào núi đi dạo, nếu có thể tình cờ gặp gỡ Thích nhị gia, con cháu huân quý tuổi trẻ đầy hứa hẹn bực này, nói không chừng là có thể nhặt được một mối hôn nhân tốt.
Thanh danh Chu gia nữ tuy rằng bị Tiểu Chu thị làm hư, nhưng trưởng nữ Tuệ Trân hoa dung nguyệt mạo, so với Ngụy Nhiêu kém cỏi không bao nhiêu, khẳng định có thể câu lấy tâm các nam nhân.
Tiểu tâm tư của Vương thị đều viết ở trên mặt, Thọ An Quân chỉ quét liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, nhìn nhìn lại cháu gái Chu Tuệ Trân thần sắc đồng dạng, da đầu Thọ An Quân bỗng nhiên bắt đầu phát đau.
Tối nay, cơm chiều chính là lợn rừng nướng, nổi lửa trại trên nền tuyết, một nhà tổ tôn tam đại vây ở một chỗ, nói nói cười cười, ăn thật sự ngon.
Bọn tiểu bối khó được gặp mặt, còn nói chuyện, Thọ An Quân sớm trở về phòng. Liễu ma ma hầu hạ bà nghỉ ngơi.
Khi Thọ An Quân còn ở trong cung, Liễu ma ma là tiểu cung nữ bên người Thọ An Quân, hiện giờ cũng hơn bốn mươi tuổi.
"Ai, tuổi lớn, làm cái gì đều hữu tâm vô lực, ngươi giúp ta cân nhắc cân nhắc, phải tuyển cái dạng con rể gì cho Tuệ Trân." Thọ An Quân kêu Liễu ma ma ngồi vào mép giường, thành thật nói chuyện với nhau.
Chu Tuệ Trân mười sáu tuổi, hai năm trước liền đến tuổi tác nghị thân, cũng là hài tử Liễu ma ma tận mắt nhìn thấy lớn lên, trong lòng nàng đương nhiên cũng có âm thầm mà suy xét qua việc này.
"Đại cô nương mạo mỹ hơn người, gả cho hộ vô quyền vô thế trong thôn trang là trăm triệu không thích hợp, nhưng nhóm danh môn huân quý mắt lớn ở bầu trời, đại khái cũng chướng mắt đại cô nương, theo lão nô xem, tốt nhất là ở nhóm công tử lục thất phẩm kinh quan chọn một vị có thể làm đương gia lại thích đại cô nương, tốt nhất trong nhà không có bà mẫu chị em dâu, miễn cho đại cô nương gả qua đi nghe nhàn thoại."
Thọ An Quân nghiêng nằm, trầm tư một lát, chỉ cảm thấy cháu gái gả cho cái dạng người gì bà đều không yên tâm.
Trước mắt bà còn sống, có thánh sủng của Nguyên Gia Đế, bọn người kinh thành kia còn không dám trắng trợn táo bạo mà dẫm đạp Chu gia chi nữ, nhưng bà đều đã 60 tuổi, có thể sống bao lâu, có thể bảo hộ bọn tiểu bối bao lâu?