Lục Trạc ẩn thân ở trong rừng cây, nhìn thân ảnh mấy người rời đi, trong lòng hơi an ủi, cuối cùng còn biết nguy hiểm, không có gàn bướng hồ đồ.
Còn chuyện Ngụy Nhiêu nói, Lục Trạc nhìn về phía hai cổ thi thể trên mặt đất, đáy mắt hiện lên nghiền ngẫm.
Lần đầu tiên chú ý tới hai người này, Lục Trạc liền phát hiện bọn họ không giống du côn lưu manh tầm thường, thậm chí không phải sơn phỉ cường đạo, hành sự cẩn thận như vậy, càng tựa như thích khách đã được huấn luyện kỹ.
Có thể dưỡng thích khách, không phú thì quý.
Mục đích của thích khách cũng thực rõ ràng, chỉ động Ngụy Nhiêu, không động cô nương khác.
Cướp sắc, hay vẫn là cướp mệnh?
Lục Trạc ánh mắt hơi lạnh, hắn tuy rằng không quen nhìn cử chỉ của Ngụy Nhiêu , nhưng cũng chỉ là một cái tiểu cô nương bị trưởng bối chiều đến kiêu căng thôi, người nào ác độc muốn yếu hại nàng?
Lục Trạc cúi người, lật qua hai cổ thi thể, muốn ở trên người bọn họ tìm được dấu vết để lại, kiểm tra quần áo túi một lần, Lục Trạc ngẩng đầu, đang muốn kéo ra cái khăn đen trên mặt hai người, tầm mắt đột nhiên dừng ở trong cái trán một thích khách có điểm nhỏ máu hồng, tựa như một nốt ruồi đỏ diễm lệ.
Lục Trạc nhìn về phía một người khác, quả nhiên cũng có, vị trí giống nhau như đúc.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khi Ngụy Nhiêu bị hai người tấn công trên mặt đất đã lăn nửa vòng, động tác sau đó đều bị chặn lại, Lục Trạc trong lòng rùng mình.
Nha đầu kia thế nhưng còn dám giết người?
"Nếu như chỉ có ta chính mình gặp nạn, Lục công tử đại để cứ bỏ mặc."
Những lời này, Lục Trạc rốt cuộc đã lý giải.
Lăn nửa vòng chính là hai cái mạng người, bản lĩnh này, lại đến thêm hai cái thích khách cũng không phải là đối thủ của nàng. .
Phía dưới Vân Vụ Sơn, trên mặt Ngụy Nhiêu mang ý cười nghe Chu Tuệ Châu, Hoắc Lâm nói chuyện, trong lòng lại lạnh tới cực điểm.
Cách bốn năm rồi, lại có người muốn yếu hại mệnh nàng.
Thừa An bá phủ không có kẻ thù, nàng cùng bà ngoại bên này, tính đến tính đi, đắc tội quá chỉ có người trong cung, hoặc là Thái Hậu nương nương ghen ghét bà ngoại được Nguyên Gia Đế kính trọng, hoặc là các phi tần ghen ghét mẫu thân được Nguyên Gia Đế thịnh sủng vô song. Nhưng mà mẫu thân đã bị ném đến Tây Sơn hành cung hơn hai năm, Nguyên Gia Đế chẳng quan tâm, nhóm hậu phi không có lý do gì đột nhiên nổi điên, gần đây trong nhà duy nhất có sự tình, chỉ có bà ngoại mừng thọ, Nguyên Gia Đế tặng lễ.
Cho nên, lại là Thái Hậu nương nương sao?
Phái thích khách, lại không đối phó với tất cả tỷ muội các nàng, chỉ chọn nàng đơn độc động thủ, là muốn ngụy trang thành cướp sắc bình thường đi?
Tàn nhẫn ác độc, không hổ là người thắng trong nhóm phi tần hậu cung tiên đế đấu đến chết mới thôi.
Ngụy Nhiêu nắm chặt dây cương trong tay, liền dây thừng thô ráp ma sát lòng bàn tay đều không có phát hiện.
Tỷ muội mấy người dọc theo đường nhỏ giục ngựa, thực mau trở về Nhàn trang.
Thọ An Quân đang trồng rau.
Nhàn trang quá đẹp, Thọ An Quân luyến tiếc đạp hư bố trí cảnh trí tỉ mỉ bên trong, liền ở bên ngoài trang lập một khối đất trồng rau, có thể thỏa mãn hứng thú bà tự trồng trọt, lại tiện xử lý, không đến mức quá mức mệt nhọc.
Lý công công bồi ở bên người Thọ An Quân, chủ tớ hai người xa xa xem lại, tựa như một đôi lão phu thê nông gia.
Ngụy Nhiêu kêu Chu Tuệ Châu, Hoắc Lâm tiến vào thôn trang trước, nàng xuống ngựa, đến Bích Đào cũng chưa mang cùng, chính mình chạy tới đất trồng rau bên này.
"Như thế nào nhanh như thế đã trở về?" Thọ An Quân hiếm lạ hỏi, có lần nào ngoại tôn nữ vào núi mà không chơi hết buổi sáng?
Lý công công là tâm phúc của bà ngoại, Ngụy Nhiêu không cần giấu giếm, ngồi xuống đất đầu bờ ruộng, giọng căm hận nói: "Gặp được hai cái thích khách."
Thọ An Quân, Lý công công đồng thời dừng tay. Thật lâu sau, Thọ An Quân kêu Ngụy Nhiêu, tổ tôn hai người một người cày ruộng một người gieo giống, thấp giọng nói chuyện.
"Không bị thương đi?"
"Không có việc gì, đơn độc hướng đến ta hạ tay, Tuệ Châu các nàng cũng không biết, ta lặng lẽ xử lý, bất quá đụng phải Anh Quốc Công phủ Thế tử gia Lục Trạc."
Thọ An Quân lại cả kinh: "Lục Trạc?"
Ngụy Nhiêu gật đầu, giải thích một lần ngọn nguồn.
Thọ An Quân nghĩ nghĩ, nói: "Hắn không biết ngươi có bản lĩnh tự bảo vệ mình, kéo dài động thủ cũng là xuất phát từ hảo tâm, Nhiêu Nhiêu đừng trách nhân gia."
Ngụy Nhiêu nói: "Ta hiểu, ta cùng hắn đã nói lời cảm tạ."
Không vì chính mình, cũng muốn vì tỷ muội khác, vạn nhất ngày nào đó thực sự có chuyện cầu với Lục Trạc ?
Người nọ thái độ tuy rằng ngạo mạn, tâm là đoan chính, nguyện ý ra tay cứu trợ kẻ yếu. Thọ An Quân liền biết, đứa cháu ngoại gái này rất hiểu đạo lý.