Chu Tuệ Trân không nghĩ tới mẫu thân nhanh như thế, nàng nắm chặt khăn lại nhìn nhìn dưới chân núi, đột nhiên khóc kêu lên: "Nương ngươi xảy ra chuyện gì, nương ngươi tỉnh tỉnh, không cần làm ta sợ a!"
"Kêu khóc không không được, phải có nước mắt." Liễu ma ma trước nay chưa từng có phối hợp nhưu lần này, Chu Tuệ Trân bên người ngồi xổm, hung hăng mà véo đùi một phen.
Chu Tuệ Trân lấy khăn che miệng, không thể khóc ra tới, đau đớn nhưng phải hóa thành nước mắt? Khuôn mặt nhỏ yêu diễm một mảnh tái nhợt, mắt phượng ngập nước, nhìn thấy mà thương, Liễu ma ma trong lòng thở dài. Đại cô nương xác thật đẹp a, gả thấp, đích xác có chút ủy khuất.
"Có phải hay không bị cảm nắng, đại cô nương đừng khóc, ta ấn ấn nhân trung của thái thái." Tiếc hận qua đi, Liễu ma ma đem vai Vương thị ôm lên, cũng hướng nhân trung của Vương thị ấn xuống.
Vương thị một hơi ở trong lòng niệm sáu tiếng "Nhẫn", cố gắng trải qua cơn đau.
Vì thế, chờ Lục Trạc nghe tiếng, bước chân nhanh hơn chạy tới, liền thấy được Chu Tuệ Trân ngồi ở bậc thang che mặt khóc, Vương thị nhắm chặt hai mắt, cùng với Liễu ma ma lòng nóng như lửa đốt không biết nên như thế nào ứng đối.
Ánh mắt đầu tiên, Lục Trạc thật sự không có hoài nghi.
"Xảy ra chuyện gì?" Lục Trạc đi nhanh vượt qua mấy cái bậc thang, ngồi xổm ở gần bên sườn Vương thị, trong mắt chỉ có Vương thị.
Liễu ma ma diễn kịch phi thường nhập tâm, vừa mới vẫn luôn cúi đầu, thẳng đến khi có người tới ngồi xổm xuống dưới, Liễu ma ma mới ngẩng đầu, nhìn đến mặt Lục Trạc, Liễu ma ma chấn động, hảo gia hỏa, mẹ con Vương thị lần này thế nhưng thật sự đụng phải đại vận, gặp một cái thần tiên nam tử danh xứng với thực.
May mắn Liễu ma ma cũng đủ trầm ổn, ngốc lăng một lát lập tức tỉnh táo lại, tiếp tục diễn kịch, nôn nóng nói: "Thái thái nhà ta vừa mới đột nhiên té xỉu, ấn huyệt nhân trung cũng không được."
Lục Trạc duỗi tay kiểm trac ho Vương thị.
Liễu ma ma nhân cơ hội liếc về phía người bên cạnh, liền thấy Chu Tuệ Trân che khăn nửa mặt, con ngươi nước mắt lưng tròng chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm nam tử thần tiên kia, hồn đều mau bị câu dẫn mất rồi!
Không có tiền đồ!
"Đại cô nương đừng khóc, thân thể thái thái xưa nay khỏe mạnh, hẳn là chỉ là bị cảm nắng." Liễu ma ma giả ý an ủi nói, kỳ thật ở nhắc nhở Chu Tuệ Trân.
Chu Tuệ Trân không nghe thấy, trong mắt tất cả đều là thần tiên nam tử gần trong gang tấc, anh đĩnh tuấn tú, mắt đen nhánh như mực, bởi vì tư thế cúi đầu lộ ra mắt hai mí, khuôn mặt như mỹ ngọc không hề có tỳ vết, nếu nàng thật có thể gả cho người nam nhân này, chẳng sợ nhà hắn nghèo rớt mồng tơi, Chu Tuệ Trân cũng là nguyện ý.
Lục Trạc phát hiện ánh nhìn chăm chú từ bên cạnh, cùng lúc đó, hắn cũng phát hiện, phụ nhân trên mặt đất mí mắt nhanh chóng nhảy lên. Người chân chính hôn mê, sẽ không như vậy.
Vì sao phải lừa hắn? Nghi hoặc mới vừa nổi lên, bên tai bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm kiều nhược khiếp khiếp: "Công tử, nương ta đến tột cùng như thế nào?"
Lục Trạc ngước mắt.
Chu Tuệ Trân đã buông xuống khăn chắn mặt, cố tình lộ ra gương mặt kiều diễm như hoa cho thần tiên công tử xem.
Huyết thống là cái gì đó rất kỳ quái, tỷ muội một mẹ đẻ ra chưa chắc đã tương tự, giữa biểu tỷ muội cũng có thời điểm tương tự nhau.
Đôi biểu tỷ muội Ngụy Nhiêu cùng Chu Tuệ Trân, đều kế thừa mỹ mạo của Thọ An Quân.
Lục Trạc đối diện với Chu Tuệ Trân trong nháy mắt, trước tiên liền nghĩ tới Ngụy Nhiêu.
Nếu không phải phượng nhãn của Ngụy Nhiêu càng diễm, môi đỏ càng thêm no đủ vũ mị, thanh âm cũng càng thêm ngọt thanh, nếu không phải hắn chính mắt thấy đoàn người Ngụy Nhiêu xuống núi, nếu không phải hắn biết mẫu thân Ngụy Nhiêu ở Tây Sơn hành cung, Lục Trạc thiếu chút nữa đều cho rằng người trước mắt này là Ngụy Nhiêu thay đổi nữ trang tới trêu đùa hắn.
Lục Trạc đối với Ngụy Nhiêu ấn tượng cũng không tốt, lúc này lại gặp gỡ một vị cô nương bụng dạ khó lường cùng Ngụy Nhiêu có nhiều tương quan, Lục Trạc cười lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
"Công, công tử?" Chu Tuệ Trân đã hoàn toàn ngây dại, nàng chỉ là hỏi một câu, thần tiên công tử như thế nào bỏ đi rồi?
Vương thị vất vả nhẫn nại đến khi tiếng bước chân của thần tiên công tử biến mất, mới luống cuống tay chân bò lên: "Chuyện như thế nào? Ai lộ?"
Liễu ma ma cảm thấy, vấn đề ở trên người Vương thị, thần tiên công tử có thiện tâm, khi lại đây căn bản không hướng vào Chu Tuệ Trân bên kia nhìn.
"Mí mắt thái thái nhảy quá nhanh, đại cô nương cũng chỉ quản nhìn chằm chằm vị công tử kia, một chút đều không quan tâm thái thái."
Liễu ma ma vỗ vỗ bụi bặm ở ống tay áo, tỏ vẻ rất là tiếc nuối mà nói.
Một câu, thành công mà châm ngòi mẹ con Vương thị, trách cứ lẫn nhau nổi lên, hôm nay hành trình câu kim quy tế như vậy kết thúc.