Tô Ấu Vi không có ý định ở lỳ trong nhà hắn không đi đấy chứ?
"Đàn anh, ta sẽ cố gắng tìm, sẽ tìm được nhanh nhất có thể."
Tô Ấu Vi vội vàng nói. Nàng hơi phiền muộn, ánh mắt kia của Tiêu Phàm có vẻ như là không muốn cho nàng ở lại lâu quá.
"Cũng không cần nhanh quá đâu, ta đã nói cho ngươi ở nửa tháng thì chắc chắn nửa tháng sẽ không có vấn đề gì."
Tiêu Phàm mỉm cười nói. Hắn cũng chỉ về một chuyến, đêm nay ở bên kho, ngày mai phải đi rồi.
"Cám ơn đàn anh."
Nói chuyện chưa được bao lâu thì đồ ăn hai người Tiêu Phàm gọi đã được mang ra. Không có suy nghĩ gì với Tô Ấu Vi, Tiêu Phàm rất thoải mái, hắn tán gẫu chuyện trời Nam đất Bắc với Tô Ấu Vi, một bữa cơm cũng sắp kết thúc.
"Ơ...kia chẳng phải là Tô Ấu Vi sao? Không ngờ nàng đã có bạn trai, còn đi xa như vậy để đến đây ăn cơm với hắn."
Trên lầu có người đi xuống, đúng lúc nhìn thấy Tô Ấu Vi, nhìn từ góc độ của nàng thì không thấy phía trước mặt của Tiêu Phàm, chỉ có thể thấy được bóng lưng. Lấy điện thoại ra, cô gái này nhanh chóng chụp lại hai tấm ảnh. Khoảng cách hơi xa, Tô Ấu Vi cũng không để ý, Tiêu Phàm thì đưa lưng về phía đó nên càng không thể nhận ra mình bị chụp lén.
Rời khỏi cửa hàng chưa được bao lâu, cô gái chụp ảnh kia đã vội vàng đăng ảnh lên trang web của trường.
"Danh hoa đã có chủ, tiết lộ bạn trai bí ẩn của Tô Ấu Vi."
Nhìn thấy tiêu đề này, không ít người âm thầm nói kháy. Lại là chiêu trò giật tít đây mà. Nhưng tay của họ vẫn điều khiển con trỏ chuột nhấn vào bài post.
"Đậu xanh, thật sự là Tô Ấu Vi!"
"Thằng kia là ai, ta muốn quyết đấu với hắn."
"Ta muốn biết toàn bộ thông tin của tên súc vật này trong vòng năm phút."
Trong một thời gian ngắn, bài post đã có khá nhiều phản hồi.
"Tinh tinh."
Điện thoại của Tô Ấu Vi reo vang, nàng xem thử, là Tống Khiết gọi đến.
"Đàn anh, ta nghe điện thoại một chút."
Tô Ấu Vi vốn muốn từ chối cuộc gọi luôn, nhưng dù sao cũng là bạn học ở chung ký túc xá. Tiêu Phàm gật gật đầu, Tô Ấu Vi nghe điện thoại.
Tống Khiết dò hỏi:
"Ấu Vi, ngươi đang làm gì vậy? Ta định đến thăm chỗ ngươi ở đây, không biết có tiện qua đó không?"
Tô Ấu Vi thầm nhíu mày. Không thể để người khác biết chuyện nàng đi ăn cùng Tiêu Phàm, dẫn Tống Khiết đi thăm chỗ ở cũng không tiện lắm.
"Tống Khiết, ta đang ở bên ngoài ăn cơm, chuyện đến thăm để nói sau đi, có thể còn phải đổi chỗ ở nữa."
Tô Ấu Vi nói. Tống Khiết kinh ngạc nói:
"Ở bên ngoài ăn cơm với Tiêu Phàm hả?"
Trong ảnh, Tiêu Phàm chỉ có bóng lưng từ bả vai trở lên, hơn nữa khoảng cách hơi xa, người không thân sẽ khó đoán ra, Tống Khiết cũng không chắc chắn đó là Tiêu Phàm.
"Một mình thôi. Tống Khiết, điện thoại của ta sắp hết pin rồi, cúp máy đã nhé."
Tô Ấu Vi nhanh chóng cúp máy. Tiêu Phàm nhíu mày, lúc Tô Ấu Vi nghe điện thoại thì hắn lấy điện thoại ra nghịch. Tin nhắn Vi Tin được Trầm Thần gửi đến, là hình chụp lại bài post kia, có cả một nhãn dán hình dấu chấm hỏi.
"Đàn em Tô này, nhiều người biết cô quá, chúng ta bị chụp lén rồi."
Tiêu Phàm khẽ thở dài, hắn đưa điện thoại cho Tô Ấu Vi xem, hàng lông mày thanh tú của Tô Ấu Vi nhíu lại. Chắc chắn Tống Khiết đã thấy bài post này, nàng cố tình gọi điện thoại đến.
"Tống Khiết phát hiện ra ta nói dối, chắc chắn đã cảm thấy quan hệ của người kia và ta không tầm thường."
Tô Ấu Vi thầm nghĩ, nàng hơi hối hận vì đã nhận cuộc gọi của Tống Khiết.
"Đàn anh, thành thật xin lỗi, ta cũng không ngờ đã đi xa như vậy mà vẫn bị người khác phát hiện ra."
Tô Ấu Vi nói lời xin lỗi. Tiêu Phàm xua tay:
"Không có gì đâu, ta cũng chỉ bị chụp được bóng lưng thôi, ngươi cứ nói ngươi đi ăn với anh họ bà con xa của ngươi là được rồi."
Tô Ấu Vi nói một cách yếu ớt:
"Đàn anh à, ta cũng mồ côi."
"Thành thật xin lỗi."
Tiêu Phàm sửng sốt một lát rồi vội vàng nói, hắn thật sự không biết chuyện này.
"Không có gì, ta quen từ lâu rồi. Ta lớn lên trong trại trẻ mồ côi từ nhỏ, trại trẻ mồ côi là nhà của ta."
Tô Ấu Vi nói với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Tiêu Phàm có thể nhận ra một chút cô đơn trong ánh mắt của nàng.
"Đàn em Tô, chúng ta không nói đến đề tài buồn này nữa, rút lui trước đi đã, nếu không lát nữa có người đến chặn chúng ta trong này thì không khôn ổn đâu."
Tiêu Phàm nói. Tô Ấu Vi gật đầu. Ra hỏi nhà hàng, hai người đều tự gọi một chiếc taxi để rời đi.
"Anh ba, có đó không vậy, chít một cái xem nào."
Trầm Thần gửi tin nhắn. Tiêu Phàm hiểu rõ rằng chắc chắn mấy tên súc vật cùng ký túc xá như Trầm Thần có thể nhận ra.
"Là ta, đừng nói lung tung, ta với Tô Ấu Vi chẳng có gì cả."