"Gia gia, người đã tu luyện lợi hại như vậy rồi, binh lính phổ thông còn có chỗ để trọng dụng sao?"
Một bên cầm lấy gương đem lương thực truyền đi, một bên Tiêu Phàm vừa hỏi.
Tiêu Hải giải thích.
"Nơi này thiên địa quy tắc khó khăn, nghiêm cấm tùy ý tàn sát người bình thường, nếu mà một năm giết ba năm mươi người thì vấn đề không lớn, nhưng mà giết nhiều người quá tất nhiên sẽ bị thiên phạt, nhiều thành trì còn có cấm chế nên lợi hại tu luyện giả cũng khó mà hành động được."
Tiêu Phàm thầm nói, thì ra là như vậy.
"Vậy binh lính phổ thông cũng luyện võ à, bọn hắn có cần áo bông không?"
Tiêu Hải nói.
"Luyện võ cần thiên phú, tám phần binh sĩ chỉ biết chút công phu quyền cước nông cạn, trong hai phần còn lại cũng chỉ có khoảng tam phần binh sĩ là có thể không sợ lạnh. Cho nên ngươi chuẩn bị nhiều thêm chút áo bông, binh sĩ bên này chiều cao cũng tầm tầm cỡ người nước H chúng ta.”
Tiêu Phàm gật đầu, cái này hắn cũng đã bắt tay vào chuẩn bị rồi.
"Cháu ngoan, xem ra ngươi kiếm lời không ít tiền a, lần này lương thực chuyển cho ta cũng nhiều thật, hẳn là đủ ăn năm sáu ngày."
Tiêu Hải mừng rỡ không thôi, chỉ cần có lương thực hắn liền không phải lo lắng rồi. Dù thời tiết có chuyển lạnh cũng có thể cố gắng chịu đựng thêm một chút, chứ để binh lính đói bụng, thì thật sự là không thể nào đánh trận được.
"Gia gia, người có muốn ta nghĩ biện pháp kiếm cho người ít súng ống đạn dược gì đó không?"
Tiêu Phàm nói.
Mấy đồ cấm như này tại nước H không lấy được, nhưng hắn có thể xuất ngoại mua, tại mấy quốc gia khác chắc chắn dễ dàng mua hơn, mà hắn cũng không mang về nước nên chắc là không có vấn đề gì.
Tiêu Hải cau mày nói.
"Ngươi có thể thử xem nhưng mà chưa chắc đã có tác dụng. Ta đã thử rất lâu cũng không chế tạo được thuốc nổ, nguyên nhân có thể là do hai bên thế giới khác nhau."
"Gia gia người chờ ta chút."
Tiêu Phàm chạy đến một góc, ôm lại một cái hộp, rất nhanh truyền qua cho Tiêu Hải. Tiêu Hải mở hộp ra, bên trong rõ ràng là pháo nổ. Tiêu Hải vẫy vẫy tay, trong nháy mắt bên cạnh xuất hiện một đám lửa, hắn đem một dây pháo chuột vứt vào trong đám lửa, pháo chuột cũng không hề vang lên tiếng nổ nào.
Xuyên qua gương Tiêu Phàm cũng thấy, có thể là do hai bên thế giới khác biệt, một số nguyên tố bên này đến Tiêu Hải bên bị kia mất đi tác dụng.
"Vũ khí nóng có khả năng là không được rồi, gặp dịp thì ngươi kiếm ít vũ khí nóng truyền qua đây ta xem thử, không thì ngươi cũng đừng cưỡng cầu quá. Còn thuận tiện thì ngươi đặt mua ít vũ khí lạnh là được. Bên này trình độ luyện kim hơi kém, vũ khí của cường giả thì còn ổn, chứ vũ khí của binh sĩ cũng chỉ vậy thôi."
Tiêu Hải có chút tiếc nuối lắc đầu nói, nếu súng máy mà dùng được, đến lúc đó hắn có thể quét ngang toàn bộ thiên hạ.
"Được."
Tiêu Phàm gật đầu.
300 tấn lương thực tuy nhiều, nhưng chất đống 10 tấn cùng nhau tổng cộng cũng chỉ 30 đống, tốn không bao lâu thời gian toàn bộ 300 tấn lương thực đã được truyền cho Tiêu Hải.
"Gia gia, chiến mã cũng cần lương thảo, người có muốn ta kiếm chút truyền qua không?"
Tiêu Hải ho nhẹ một tiếng nói.
"Cái này trước mắt tạm thời không gấp gáp, thủ hạ của ta căn bản là bộ binh, hiện nay kỵ binh nắm giữ chiến mã tổng cộng lại khoảng mấy trăm thôi, phần lớn binh lính căn bản cũng không biết cưỡi ngựa."
"Cháu ngoan, gia gia bị thương nhẹ, lần này e rằng không thể cho ngươi chỗ tốt gì được.”
Tiêu Phàm gật đầu, dù Tiêu Hải muốn cho hắn chỗ tốt, lần này hắn cũng từ chối nhận. Lần trước sau khi cho hắn dị năng thấu thị, sắc mặt Tiêu Hải tái nhợt trạng thái nhìn qua rất tệ.
"Gia gia, người bảo trọng thân thể là tốt rồi."
"Năm ngày nữa ta lại tìm ngươi.”
Tiêu Hải nói xong, biến mất trong chớp mắt.
"Hi vọng gia gia không sao."
Tiêu Phàm tự lẩm bẩm, trong mắt hắn lộ vẻ lo âu, Tiêu Hải bị thương, điều này nói rõ nếu mà địch nhân mạnh hơn chút nữa, Tiêu Hải có khả năng tử vong.
"Chờ chút đã...Gia gia ở thế giới này chỉ là người bình thường, vừa đến bên kia chín năm đã trở thành tu luyện giả lợi hại, nguyên nhân là nhờ thiên phú hay là đã ăn được cái gì tốt?"
Tiêu Phàm ánh mắt sáng lên, nếu Tiêu Hải là vì ăn được gì mới nâng cao thiên phú, hắn hoàn toàn có thể kiếm chút truyền đi qua, dù hiệu quả có kém đi nhiều, thì chỉ cần còn có hiệu quả Tiêu Hải liền có thể nhanh chóng mạnh lên.
…
Tại dị giới, Tiêu Hải đang ngự không phi hành, chỉ ngắn ngủi vài phút hắn đã bay vào quân doanh.
"Đại soái!"
Tiêu Hải nhẹ nhàng đáp xuống đất, trong quân trướng không ít người vội đi ra hành lễ. Ánh mắt bọn hắn trông đợi nhìn vào Tiêu Hải.
Vì hoàng đế ngu ngốc, đối xử tàn bạo với dân chúng, nên bọn hắn hợp lại cùng nhau làm phản. Bây giờ tuy toàn quân sĩ khí dâng cao, đã liên tục chiến thắng nhiều trận liền. Nhưng thân là tướng quân cấp cao, bọn họ biết rõ ràng con đường phía trước nguy cơ trùng trùng.