Tiêu Phàm lẩm bẩm trong lòng. Hắn đi loanh quanh nghỉ ngơi vài tiếng, cuối cùng cũng cảm giác mắt bản thân dễ chịu trở lại. Hắn đến một nhà khác, nhìn trúng được vài viên đá thô. Viên đá rẻ nhất cũng có giá 800 vạn, đều là những viên đá thô có chất lượng không tồi. Nhưng trò cược đá này, đến cuối cùng là lãi hay là lỗ, thì cuối cùng vẫn phải xem ngươi có may mắn hay không.
“Má nó.”
Sau khi dùng năng lực thấu thị nhìn mấy việ đá, Tiêu Phàm thầm mắng một câu trong lòng. Nếu cắm đầu vào mua mấy viên đá thô này, chắc chắn hắn sẽ lỗ nặng.
“Mua nhiều không bằng mua đúng, nếu ta không có năng lực thấu thị, thì chắc là ta sẽ thua lỗ đến mức manh chiếu rách để đắp lên người cũng không còn mất.”
Tiêu Phàm thầm lắc đầu. Ban đầu hắn định lần này qua đây để kiếm chút lợi nhỏ, nhưng tình hình như này thì hắn chỉ đành lần sau lại đến vậy. Mấy đơn quần áo đặt hàng đều đã làm xong, hắn phải quay về đó một chuyến. Cả số lương thực hắn đặt cũng đã chuẩn bị xong, hắn phải về đó để nhận hàng nữa. Tiêu Phàm đặt vé máy bay, rời đi ngay trong đêm. Ngày thứ 2, Tiêu Phàm tranh thủ thời gian nhanh chóng thuê một căn nhà kho có diện tích tương đối lớn.
“Ông chủ Hoàng, ngươi hãy đem 1000 tấn lương thực chuyển đến địa chỉ~”
Tiêu Phàm gọi một cuộc điện thoại, lúc trước khi đến đặt quần áo, hắn cũng tiện thể tìm người đặt luôn 1000 tấn lương thực. Tổng cộng tiêu hết 300 vạn. Sau khi chuyển hết số lương thực này qua đó, có lẽ cũng đủ cho Tiêu Hải và binh sĩ ăn hơn nửa tháng. Bận rộn cả nửa ngày, quần áo và lương thực đều được chuyển hết về trong kho. Thêm 200 vạn cũng bay ra ngoài theo. Trong thẻ hắn bây giờ chỉ còn lại không đến 2000 vạn.
“Không biết bên phía ông nội như thế nào rồi, nếu hình hình bên đó tốt thì có lẽ tối nay hắn có thể nhận được thêm một số năng lực có lợi.”
Tiêu Phàm có chút chờ mong. Bây giờ đã là chạng vạng tối, Tiêu Phàm ăn tạm chút đồ, sau đó quay về thuê một căn phòng tại nhà nghỉ. Hắn cần phải đi tắm.
“Đàn em, phía bên ngươi đã tìm được căn phòng nào cho thuê như ý chưa?”
Tiêu Phàm gửi cho Tô Ấu Vi một tin nhắn. Nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Phàm, Tô Ấu Vi có chút phiền muộn, ý của hắn chính là đuổi nàng đi đây mà.
“Đàn anh, ta vẫn chưa tìm được căn phòng nào cả. Ngươi cho ta thêm một chút thời gian được không?”
Tô Ấu Vi nhanh chóng trả lời tin nhắn, phía sau tin nhắn còn thêm một icon khuôn mặt đáng thương.
“Vậy ngươi phải tìm nhanh một chút, ta sắp quay về rồi.”
“Ừm ừm.”
Bỏ điện thoại xuống, Tô Ấu Vi lên mạng tìm một lượt các căn phòng đang đăng bài cho thuê, nhưng ở gần đây không có căn phòng cho nào mới đăng bài muốn cho thuê cả.
“Cốc cốc.”
Có người gõ cửa. Tô Ấu Vi giật thót một cái, nàng cuống cuồng chạy đến bên cửa, thông qua lỗ mắt mèo nhìn ra phía bên ngoài.
"Tam ca, mở cửa, mở cửa.”
Trầm Thần đứng ngoài cửa, gọi ầm lên. Tô Ấu Vi thầm thở phào, nhưng nàng cũng không hề có ý định mở cửa cho hắn.
“Kì lạ thật, rõ ràng tam ca nói có việc đi ra ngoài rồi, nhưng tại sao ban nãy đèn nhà lại sáng? Không lẽ có trộm đột nhập vào nhà rồi?”
Trầm Thần lấy điện thoại gọi cho Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm không bắt máy. Trong phòng cũng không có tiếng chuông vang lên.
"Chẳng lẽ thật sự bị trộm đột nhập vào nhà rồi?”
Trầm Thần căng thẳng, hắn chuẩn bị muốn báo cảnh sát. Tô Ấu Vi vội vàng mở cửa, nàng cũng không muốn Trầm Thần vì chuyện này mà gọi cảnh sát đến đây.
“Tô…..Tô mỹ nữ.”
Trầm Thần mở to mắt. Tô Ấu Vi sao lại ở trong nhà của Tiêu Phàm, đây là sảy ra chuyện quỷ gì đây?
…
Tô Ấu Vi vội nói:
"Ngươi là bạn cùng phòng của Tiêu học trưởng đúng không? Ta đang tạm thời thuê một phòng ngủ của Tiêu học trưởng."
Trầm Thần không tin ra mặt.
Nữ thần cấp bậc hoa hậu giảng đường như Tô Ấu Vi mà an tâm thuê chung nhà với nam sinh khác ấy à?
"Chị dâu, ta là bạn cùng phòng ký túc của Tam ca. Chị dâu, ta cái không biết gì đâu, gặp sau nhé."
Trầm Thần quay người muốn rời đi.
Tô Ấu Vi đỏ mặt, vội nói:
"Giữa ta và Tiêu học trưởng không có gì cả, ngươi đừng đi nói lung tung. Ta chỉ ở mấy ngày là dọn đi rồi."
"Chị dâu yên tâm, ta rất biết giữ mồm giữ miệng."
Trầm Thần nói xong câu này thì người cũng đã sau chỗ rẽ.
Tô Ấu Vi:
"..."
Nàng chỉ thấy câm nín không thôi, không đoán được Thẩm Thần lại tự nhiên tới chơi, còn bắt gặp nàng ở đây.
"Học trưởng, vừa nãy có bạn cùng phòng của ngươi tới chơi, còn thấy ta ở nhà ngươi."
Tô Ấu Vi đóng cửa lại, vội gửi tin nhắn cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đang tắm rửa, tạm thời không đáp lại.
"Học trưởng, hình như hắn hiểu lầm cái gì."
"Ngươi nói với hắn đi nhé."
Tô Ấu Vi đợi một hồi không nhận được đáp trả thì nhắn thêm hai tin nữa.
"Tam ca, sau này ngươi chính là lão đại của ta."
"Không ngờ ngươi lại ở chung với hoa hậu giảng đường Tô, đáng gờm, thật đáng gờm. Giấu giỏi thật đấy."
"Tam ca, ngươi bảo chị dâu giới thiệu cho ta cô bạn nào được không? Xinh bằng nửa chị dâu là được, hì hì."
Trầm Thần gửi cho Tiêu Phàm một chuỗi tin nhắn dài.