Nàng nhớ tới mình lúc ăn cơm ở nhà ăn, có rất nhiều người vụng trộm nhìn nàng, không nghĩ tới hôm nay chỉ có hai người bọn họ, Tiêu Phàm lại muốn vào phòng chơi vài ván game.
Còn cự tuyệt cùng nàng "Ở chung".
"Chẳng lẽ là bởi vì cha mẹ xảy ra chuyện, ở phương diện tinh thần học trưởng có chút vấn đề sao?"
Trong tâm trí nhỏ bé của Tô Ấu Vi đột nhiên xuất hiện một chút ý nghĩ cổ quái.
"Lên."
Trong phòng, Tiêu Phàm đang khống chế để một cây kim lơ lửng ở trên không chung.
"Tiến lên!"
"Lui lại."
Dưới sự khống chế niệm lực tinh thần của Tiêu Phàm, cái cây kim kia run run rẩy rẩy phi hành, Tiêu Phàm mới bắt đầu luyện tập điều khiển đồ vật nên không quen thuộc lắm.
Nửa giờ về sau, Tiêu Phàm đã có thể khống chế điều khiển cây kim di chuyển tự do trong phạm vi hai mét.
"Đi."
Lúc này, Tiêu Phàm nhìn vào một cuốn sách cách đó hai mét.
Trong nháy mắt cây kim gia tốc, lúc rời khỏi phạm vi hai mét, tốc độ của nó được gia tốc lên đến năm mươi mét mỗi giây, cuốn sách thật dày bị đi sâu vào gần một centimet.
Tiêu Phàm rút cây kim ra, trong mắt của hắn lộ ra vẻ hưng phấn.
Lực công kích này cũng rất khả quan.
Nếu như trong khoảng cách gần muốn bắn vào mắt ai đó, mũi cây kim thậm chí có thể trực tiếp đâm thẳng vào trong đầu.
"Vừa luyện tập nửa giờ đã có hiệu quả như vậy, nếu như luyện tập nhiều hơn nữa, tốc độ cây kim hẳn là có thể tăng gấp đôi."
Trong lòng Tiêu Phàm thầm nghĩ.
Một trăm mét trên giây gần bằng tốc độ ban đầu của nỏ, có khi xương đầu cũng có thể bắn thủng.
"Lên!"
Tiêu Phàm lại tiếp tục luyện tập tiếp, lần này hắn muốn thử khống chế hai cây kim cùng một lúc.
Lần thứ nhất thử, cây kim thứ hai vừa động, nhưng cây kim thứ nhất lại bị rớt xuống.
Đồng thời khống chế hai cây kim cùng một lúc mà nói, độ khó không đơn giản như khống chế một cây kim như vậy, hắn cần chăm chỉ luyện tập nhiều hơn.
…
Hai tiếng đồng hồ trôi qua. Tiêu Phàm đã có thể khống chế 2 chiếc trâm giống như 2 chú cá nhỏ bơi lội bên người hắn. Mặc dù tốc độ không phải rất nhanh, nhưng đối với hắn đây đã là bước tiến bộ rất lớn rồi.
"Mệt thật. Có lẽ bây giờ năng lực khống chế bằng ý nghĩ của mình cũng tiêu hao bảy tám phần rồi.”
Tiêu Phàm chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ. Ngày mai hắn tính chuyển về kí túc xá ở, những lúc rảnh rỗi có thể cùng đám Trầm Thần chơi game cũng là một ý tưởng không tồi. Còn về việc học trên trường, Tiêu Phàm không hề lo lắng, bài vở trong học kì này hắn đều đã tự học xong hết rồi, hơn nữa từ khi năng lực khống chế bằng suy nghĩ tăng lên, Tiẻu Phàm phát hiện trí nhớ của bản thân cũng tốt lên không ít. Giờ việc học đối với hắn không phải là vấn đề đáng để suy nghĩ nữa. Trong phòng tắm, Tô Ấu Vi dán tai vào cánh cửa, cẩn thận dè dặt lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Lúc nãy mải nghĩ vài chuyện, nàng có chút phân tâm, tắm xong rồi nàng mới nhớ ra bản thân quên mang quần áo. Khăn tắm hơi ngắn, nàng quấn đi ra ngoài cũng không ổn.
"Đàn anh có lẽ sẽ không ra ngoài này đâu nhỉ.”
Tô Ấu Vi lẩm bẩm tự nhủ trong lòng. Nếu giờ nàng đi từ nhà tắm về đến phòng ngủ ở ngay bên cạnh thì chỉ cần 5 giây là đủ. Mà Tiêu Phàm từ khi về phòng ngủ của hắn đến bây giờ đã là 2 tiếng rồi, cũng không hề thấy hắn ra ngoài. Nghĩ như thế, Tô Ấu Vi cẩn thận nhẹ nhàng xoay chốt cửa phòng tắm, mở ra một khe hở nhỏ. Từ khe hở, nàng cẩn thận nhìn về phía phòng ngủ chính, ở đó không hề có tiếng động nào.
“Phù!”
Tô Ấu Vi thầm thở phào một hơi. Nàng nhanh chóng từ nhà tắm chạy ra ngoài.
“Cạch cạch!”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ chính đột nhiên mở ra. Hai người mặt đối mặt, mắt to mắt nhỏ trố mắt nhìn nhau. Mặc dù khăn tắm của Tô Ấu Vi đã đủ để che hết các bộ phận quan trọng, nhưng cánh tay trắng như tuyết, xương quai xanh tinh tế và cả cặp chân đẹp thon dài vẫn lộ ra ngoài không ít.
“Xin lỗi.”
Tiêu Phàm nhanh chóng đóng cửa lại. Mặt Tô Ấu Vi đỏ rực lên, nàng nhanh chóng chạy về phòng mình đóng cửa lại bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó nàng đem cả người bọc kín lại trong chăn.
"Tại sao lại có thể như vậy chứ?”
Tô Ấu Vi cảm thấy mình sắp chết vì ngại rồi.
"Đàn anh, ban nãy là ta quên lấy quần áo đem vào. Ngươi chờ ta một chút rồi hẵng dùng nhà tắm nhé.”
Tô Ấu Vi lấy điện thoại, nhanh chóng gửi cho Tiêu Phàm hai tin nhắn. Nàng vừa nhớ ra quần áo bản thân vừa thay ra vẫn để trong nhà tắm.
“Được.”
Tiêu Phàm trả lời lại. Hắn đang cẩn thận nghĩ lại xem bản thân liệu có nên chuyển về kí túc xá ở hay không. Nếu chuyển về đó có lẽ hắn sẽ bỏ lỡ không ít khoảnh khắc đẹp đẽ mất. Tô Ấu Vi nhanh chóng mặc xong quần áo, sau đó nàng vào nhà tắm để lấy lại quần áo của chính mình.