Cửa cầu thang thoát hiểm mở ra, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi tới.
Trên tay hắn còn có dao găm.
Mặt Tiêu Phàm tái mét.
Tô Ấu Vi cũng sợ trắng cả mặt:
"Đàn...đàn anh Tiêu, chính là ông ta."
Tô Ấu Vi không ngờ đối phương lại to gan lớn mật đến thế, đi theo bọn họ cả một đường.
"Hai người đều vào đi, ngay lập tức!"
"Bằng không ông đây một dao thấy máu, cả hai đều phải chết."
Gã ta gằn giọng nói.
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm đối phương, cảm thấy người này tương đối quen mắt.
"Đây chẳng phải đại ca năm vạn tệ à?"
Tiêu Phàm chợt ngẩn ra.
Hắn nhớ ra đã thấy đối phương ở nơi nào.
Mấy hôm trước, hắn từng thấy ảnh người này trong nhóm chat của lớp.
Gã tên là Lưu Khôn, tội phạm hàng loạt cấp A.
Cảnh sát đưa tin, nói Lưu Khôn chạy trốn tới thành phố này, treo giải thưởng năm mươi vạn tệ.
Khi ấy nhóm chat thảo luận khí thế ngất trời.
"Năm mươi vạn dâng lên tận cửa, cũng không biết Tô Ấu Vi là tai tinh hay là phúc tinh."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Nếu hôm qua đụng phải, Tiêu Phàm cảm thấy mình xong đời rồi.
Nhưng hôm nay thì hắn cảm thấy hạ ba, năm tên to con cũng không phải vấn đề gì lớn.
Sau khi phạt kinh tẩy tủy, cả sức lực và tốc độ phản xạ của hắn đều tăng lên rất nhiều.
"Ông anh, đừng kích động."
"Không cần phải dùng dao đâu, ta mở cửa ngay đây, có chuyện gì thì từ từ nói."
Tiêu Phàm thò tay vào trong túi áo.
Giây sau đó, hắn rút điện thoại di động ra, hung hăng ném về phía Lưu Khôn.
"Á!"
Lưu Khôn gào lên thảm thiết.
Hôm nay sức lực Tiêu Phàm vô cùng lớn, bị di động của hắn ném trúng chẳng khác nào bị nắm viên gạch đập vào đầu cả.
"Răng rắc!"
Tiêu Phàm ném di động ra tới, đồng thời sải bước thẳng về phía trước, nhấc chân đá vào ngực gã ta.
Lưu Khôn bị Tiêu Phàm đạp bay ra xa hai, ba mét.
Gã ta gãy mấy cái xương, toàn thân đau đớn cuộn tròn.
Tô Ấu Vi ngơ ngác nhìn cảnh này.
Nàng không dám tin.
…
Lưu Phàm đá bay con dao găm của Lưu Khôn, lúc này hắn mới thở phào một hơi. Cho dù hắn đã trải qua quá trình thay gân đổi cốt, nhưng hiện tại thì bản thân hắn vẫn là người trần mắt thịt, nếu thật sự bị Lưu Khôn đâm một nhát thì hắn cũng xong đời.
“Đàn anh, ta...ta không ngờ rằng hắn bám theo tới tận đây. Xin lỗi ngươi.”
Tô Ấu Vi sợ hãi nói. Tiêu Phạm an ủi:
"Trước tiên ngươi cứ vào phòng nghỉ ngơi một chút đi đã. Ta đi báo cảnh sát, khi nào họ đến, ngươi ra làm bản tường trình là được rồi.”
Tô Ấu Vi gật nhẹ đầu, sau đó liền đi vào phòng nghỉ ngơi. Tiêu Phàm nhặt điện thoại của bản thân lên, hắn thở dài một hơi. Điện thoại hỏng rồi.
“Lưu Khôn, cho mượn điện thoại của ngươi dùng một chút nào.”
Tiêu Phàm vừa bước lại gần Lưu Khôn vừa nói. Mặt Lưu Khôn biến sắc, quả nhiên Tiêu Phàm nhận ra hắn. Tiêu Phàm lấy điện thoại của Lưu Khôn, bấm gọi đến một dãy số hắn đã quá quen thuộc.
“Xin chào, ai gọi vậy ạ?”
Từ điện thoại truyền đến tiếng người đáp lại. Tiêu Phàm hít sâu một hơi:
"Đội trưởng Lương, là ta, Tiêu Phàm.”
Người nhận điện thoại là đội trưởng đội hình sự, Lương Võ. Vụ án của bố mẹ hắn chính là do người này phụ trách. Lương Võ thở dài:
“Tiêu Phàm, vụ án của bố mẹ ngươi vẫn chưa tìm ra manh mối mới. Với những manh mối cũ thì chúng ta rất khó để tìm ra tên tài xế đã gây tai nạn. Rất xin lỗi.”
Tiêu Phàm đáp:
“Đội trưởng Lương, ta biết là ngươi đã cố gắng rồi. Lần này ta gọi không phải vì chuyện này. Ta bắt được Lưu Khôn rồi, tiền thưởng 50 vạn chắc là sẽ không thiếu đâu nhỉ?”
Phía đầu khi điện thoại Lương Võ giật mình đứng dậy:
"Ngươi nhìn thấy Lưu Khôn? Tiêu Phàm, ngươi tuyệt đối đừng lại gần hắn, trên tay hắn đã có vài mạng người rồi đó. Ngươi ở đâu, ta tập tức phái người qua đó.”
Tiêu Phàm bình tĩnh:
"Hiện tại ta đang ở nhà. Địa chỉ nnhà của ta thì ngươi biết rồi đó. Nhưng ngươi phải gọi xe cứu thương đến nữa nhé.”
Cúp máy, Tiêu Võ gấp gáp đem người tới nhà Tiêu Phàm.
“Đội trưởng Lương, người đang ở đây. Năm mươi vạn không thể thiếu đâu nhé.”
Lưu Khôn tái mặt, hắn biết rằng nếu bị bắt lại, bản thân sẽ không thể tránh khỏi bị tử hình.
“Đây…”
Lương Võ có chút không dám tin nhìn Lưu Khôn. Hắn chỉ cần liếc mắt nhìn đã nhận ra đây đúng là Lưu Khôn rồi. Nhưng một tên tội phạm nguy hiểm như hắn không ngờ lại bị trói lại trong tay một sinh viên đại học.
“Đội trưởng Lương, hắn bám theo một đàn em của ta về đây đấy. Giờ nàng đang ở trong phòng, nếu các ngươi cần bản tường trình lại vụ việc thì có thể gọi nàng ấy ra đây.”
Tiêu Phàm nói. Lương Võ gật đầu, bản tường trình thì chắc chắn không thể thiếu rồi. Tô Ấu Vi rất nhanh đã đi ra ngoài. Nhìn thấy Tô Ấu Vi, Lương Võ liền hiểu ngay vì sao Lưu Khôn bám theo tới tận đây rồi. Lưu Khôn này chính là một tên háo sắc hàng thật giá thật.
"Tiêu Phàm, ngươi cũng phải đến sở cảnh sát một chuyến.”
Lương Võ nói.
Tiêu Phàm gật nhẹ đầu. 1 tiếng sau, Tiêu Phàm và Tô Ấu Vi ra khỏi sở cảnh sát.