"Lão tam, luật của phòng chúng ta thì ngươi cũng không phải không biết đúng không. Về nhà ngươi nhớ khai hết ra, rõ rành rành mạch với anh em đó.”
Khổng Húc nhìn thấy có người lạ đi vào quán ăn, nháy mắt nói với Tiêu Phàm. Chuyện này không nên để nhiều người ngoài biết.
Ăn xong, cả đám thanh toán rồi ra về, tổng cộng bữa cơm cũng chỉ gần 100 đồng. Tiêu Phàm thầm lắc đầu, đây không phải là do hắn ki bo không chịu chi tiền mời anh em bữa cơm ngon, đây là do đám người Khổng Húc không cho hắn cơ hội tiêu tiền mà. Hắn cũng không tiện đưa số dư tài khoản ngân hàng cho đám Khổng Húc xem. Số dư tài khoản những hơn 1700 vạn, đem ra xong hắn lại phải giải thích, rất phiền phức. Quay về kí túc xá, Trầm Thần nhanh chóng khóa cửa lại. Khổng Húc và Diệp Phi ấn Tiêu Phàm ngồi xuống giường:
“Lão tam, mau khai thật đi, ngươi và Tô Ấu Vi tóm lại là có quan hệ gì với nhau?”
Tiêu Phàm trợn mắt, lườm cả đám một lượt:
“Có thể có quan hệ gì với nhau chứ? Chỉ là ta đã giúp nàng tránh một rắc rối tương đối lớn, nàng mua tặng lại cho ta một chiếc điện thoại coi như cảm ơn mà thôi. Ta cũng không thể nhận không của nàng hẳn một chiếc điện thoại đúng không? Thế nên ta đã đồng ý cho nàng thuê phòng một thời gian, sau đó ta liền về đây ở với các ngươi đó.”
Trầm Thần cười haha:
“Tam ca, ngươi về từ ngày hôm qua, vậy tối hôm qua ngươi ngủ ở đâu vậy?”
Đám Khổng Húc nhìn chằm chằm về phía Tiêu Phàm. Tiêu Phàm nói thật:
"Ở nhà, ta ngủ phòng ngủ chính, Tô Ấu Vi ngủ phòng dành cho khách.”
“Má nó.”
“Má nó.”
Đám Khổng Húc ghen tị đỏ mắt. Ba bọn hắn đều vẫn còn độc thân cả. Với điều kiện như bọn hắn thì để kiếm một người bạn gái chắc chắn là kiếm được, nhưng bọn hắn đều là người mắt cao hơn trời, những cô gái bình thường đều không lọt vào mắt xanh của bọn hắn.
“Ta chỉ là chủ cho thuê phòng thôi mà.”
Tiêu Phàm đáng thương nói. Trầm Thần trêu chọc:
"Có một cụm từ gọi là kim ốc tàng kiều, tam ca bây giờ khác rồi, không còn là tam ca ngày xưa mà chúng ta quen biết nữa, ta hối hận rồi, tại sao ban nãy chúng ta không đòi đi ăn hải sản cơ chứ.”
“Đúng vậy.”
Khổng Húc và Diệp Phi gật đầu. Tất nhiên là bọn hắn cũng chỉ nói cho vui vậy thôi. Với gia cảnh của nhà Tiêu Phàm, bắt Tiêu Phàm mời một bữa cơm thôi họ cũng không nhẫn tâm.
“Nhị ca, để ta khoanh vùng cho ngươi những kiến thức chính của học kì này—“
Tiêu Phàm thay đổi chủ đề nói chuyện, đám Khổng Húc cũng không cố dò hỏi thêm nữa. Đùa cợt thì đùa cợt, trêu chọc gì thì họ cũng biết điểm dừng. Nháy mắt, thời gian đã trôi qua được 5 ngày, trong mấy ngày này Tiêu Phàm vẫn lên giảng đường học tập giống như các sinh viên khác, mỗi ngày hắn bỏ ra 2 tiếng đồ hồ để luyện tập năng lực tinh thần của bản thân. Hiện tại hắn đã có thể miễn cưỡng khống chế được đồng thời 3 cây trâm. Nếu chỉ khống chế 2 cây trâm thì trong phạm vi 2 mét hắn có thể khống chế chúng bay lượn tự do với vận tốc rất nhanh. Nếu chỉ khống chế 1 cây trâm, vậy thì tốc độ bay của nó có thể lên đến vận tốc 150 mét trên giây. Tốc độ này còn nhanh hơn cả dùng nỏ.
“Tiêu Phàm, ngươi lại muốn xin nghỉ học nữa à?”
Giảng viên của Tiêu Phàm, Phùng Hải Xuyên vừa day day đầu vừa nói, hắn ta có chút nhức đầu. Tiêu Phàm trước đây vừa mới xin hắn nghỉ nửa tháng, giờ lại đến xin nghỉ nữa.
“Vâng.”
Tiêu Phàm gật gật đầu. Hôm qua hắn cừa nhận được tin tức từ phía Đường Tại Thiên, nói rằng số kiếm mà hắn đặt đã làm xong rồi. Hắn phải đi Thụy Lệ một chuyến, sau đó hắn sẽ đi cùng người mà Đường Tại Thiên sắp xếp để sang Myanmar.
"Vậy thì thi cuối kì tất cả các môn của ngươi đều phải được A.”
Phùng Hải Xuyên vẫn duyệt đơn xin nghỉ học cho Tiêu Phàm. Bình thường hắn rất nghiêm khắc trong việc sinh viên xin nghỉ học, nhưng Tiêu Phàm lại là sinh viên xuất sắc mà học kì nào cũng lấy được học bổng.
“Lão Phùng, cảm ơn nhiều nhé.”
Sau khi lấy lại đơn xin nghỉ học đã được duyệt, Tiêu Phàm lập tức chuồn mất. Buổi chiều, Tiêu Phàm nhanh chóng đến Thụy Lệ, nhưng hắn không lập tức đi gặp Đường Tại Thiên ngay. Tiền trong thẻ hắn chỉ còn có 1700 vạn. Số tiền này để hắn trả tiền đặt kiếm cũng không đủ, thế nên hắn phải đi kiếm thêm một chút. Từ khi năng lực khống chế tinh thần của hắn tăng lên, Tiêu Phàm phát hiện năng lực thấu thị của bản thân cũng tăng lên không ít, hiện tại hắn đã có thể dùng thấu thị 2 lần trong vòng một giờ cũng không vấn đề gì. Một ngày hắn có thể dùng 4 lần. Trước đây đúng ra một ngày hắn miễn cưỡng mới có thể dùng 3 lần, giờ có thể dùng 4 lần, năng lực đã tăng hơn trước rồi. Hắn tìm đến một nhà buôn bán đá thô tương đối lớn, không mất nhiều thời gian hắn đã nhìn trúng được vài viên đá thô có chất lượng không tồi, giá mỗi viên đều hơn 1000 vạn.