Chương 010: Người hát Lưu Bang, ai người biên khúc.
Lưu Bang tựa hồ nhớ tới chuyện trước kia, nhếch miệng cười, chợt hỏi:" A phụ, trước kia người thường nói con không có bản lĩnh sinh tồn, chẳng kiếm được tiền, vô dụng, không như nhị ca .... Người xem, bây giờ sự nghiệp của con so với nhị ca thì ai lớn hơn?"
Lưu thái công ngẩn người, quay đầu đi không nhìn nhi tử.
Lưu Bang ngửa cổ cười lớn.
Bữa tiệc tiếp tục, Lưu Bang nói cười càng thêm vui vẻ, đại khái là ông ta uống cũng say rồi, còn lớn giọng ca hát. Lưu Trường khó chịu nhìn ông ta một cái, vội vàng rời khỏi khu vực ô nhiễm tiếng ồn này. A phụ ca hát, không thể nói là âm thanh trên trời, nhưng có thể nói là sói tru quỷ gào.
Đáng sợ là vị đế vương Đại Hán này không hề ý thức chính xác được vấn đề này, ông ta còn tưởng mình hát không tệ. Cái tên vô liêm sỉ Như Ý còn vỗ nhịp cho ông ta, làm ra vẻ hưởng thụ lắm. Lưu Trường quay lại bên cạnh Lưu Khôi, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Tứ ca, sao huynh không ăn?" Lưu Trường nhìn bát đĩa trước mặt Lưu Hằng trống không, có chút tò mò hỏi:
"Ta không đói."
"Tứ ca, lần sau trước khi đi dự tiệc, huynh đừng ăn gì cả, nhịn từ sáng tới tối, như thế huynh sẽ ăn được thôi." Lưu Trường tốt bụng truyền thụ kinh nghiệm của mình:
Lưu Hằng cười, xoa đầu Lưu Trường.
"Đừng chạm vào đầu đệ."
"Kiếm thời gian xin lỗi tam ca đệ đi."
Lưu Trường chợt hỏi:" Tứ ca, huynh có thể ra ngoài không?"
"Không."
"Vậy chỗ huynh có dao hay rìu không?"
"Không có."
"Ôi ...."
Lưu Trường chán ngán nhìn về phía Lưu Như Ý, chẳng lẽ phải cúi đầu với thế lực tà ác hay sao?
Lưu Bang đang hát, quay đầu sang một cái, chợt chú ý tới bốn ông già râu trắng sau lưng Lưu Doanh.
Bốn ông già này ngồi sau lưng thái tử, thái tử là người duy nhất trong số hoàng tử có tư cách mang môn khách đi dự tiệc. Bốn người này đều là người lạ, râu trắng như tuyết, trông có vẻ tuổi còn cao hơn Lưu thái công. Lưu Bang ngẩn ra, ngần ngừ một chút mới hỏi:" Bốn vị này là ai?"
Lưu Doanh đứng dậy, bái một cái, đáp:" Phụ hoàng, bốn vị này là tân khách mà nhi thần mời tới, nhi thần đang khiêm tốn theo họ thỉnh giáo, học tập cách quản lý quốc gia."
"À."
Bốn ông già được Lưu Doanh giới thiệu xong cũng đi ra, bái kiến thiên tử, lại nói ra tên tuổi của mình.
Lưu Bang thất kinh vội vàng đứng dậy :" Thì ra là các vị, bao năm qua trẫm luôn phái người đi tìm kiếm các vị, muốn các vị tới phò tá trẫm, nhưng lần nào các vị cũng tránh mặt không gặp. Hiện vì sao lại đi theo nhi tử của trẫm?"
Đường Bỉnh vuốt râu, nghiêm túc nói:" Bệ hạ xưa nay xem thường cao sĩ, bọn thần không muốn tự chuốc lấy nhục. Nhưng bọn thần nghe nói thái tử nhân hậu hiếu thuận, cung kính yêu kẻ sĩ, người thiên hạ không ai không trông vào, mong được vì thái tử ra sức. Cho nên bọn thần tự nguyện tới, nguyện vì thái tử mà góp sức khuyển mã."
Lưu Bang mừng lắm, cười nói:" Vậy thì phải làm phiền chư vị sau này phò tá thái tử rồi."
Bốn người mời rượu Lưu Bang, tiếp đó hết sức lễ độ ngồi về chỗ của mình.
Lưu Bang thi thoảng nhìn bọn họ, lại nhìn thái tử của mình, ông ta nhỏ giọng nói với Thích phu nhân bên cạnh:" Nàng nhìn bọn họ đi, trẫm vốn muốn thay thái tử, nhưng trẫm không ngờ rằng danh sĩ như thế cũng sẵn lòng đi theo thái tử. Nay thái tử có bọn họ phò tá, vây cánh đã thành, khó mà động vào nó nữa."
"Sau này nàng đừng chọc giận Lữ Trĩ nữa, cung kính với nàng ấy, nàng ấy lần này thực sự sẽ thành chủ nhân của nàng rồi."
Thích phu nhân đột nhiên khóc lớn.
Mọi người trên bữa tiệc đều kinh ngạc nhìn về phía đó, Thích phu nhân mới che miệng, nhỏ tiếng nức nở.
Lưu Bang cười lớn nói át đi:" Khóc cái gì, mau đứng dậy khiêu vũ cho trẫm!"
Lưu Bang lần nữa hát vang:" Hồng Hộc bay cao, vỗ cánh nghìn dặm .... Lông cánh đã đủ, bay khắp thiên hạ .... Bay khắp thiên hạ, ai làm được gì .... Tuy có cung tiễn, chẳng thể làm chi ...."
Lưu Doanh nghe bài hát này có chút kích động, mặt đỏ bừng bừng, hắn rốt cuộc cũng khiến phụ thân phải kiêu ngạo vì mình rồi, cuối cùng cũng được phụ thân thừa nhận rồi! Thời khắc này hắn lại trở nên luống cuống chân tay, cười đến sáng lạn.
Còn Lưu Như Ý nhìn mẫu thân, không biết vì sao có chút ủ rũ, hắn không còn sán tới gần Lưu Bang nữa. Trong tiếng ca của Lưu Bang, hắn lặng lẽ quay về bên đám huynh đệ của mình, cúi đầu ăn uống, dáng vẻ buồn bã.
Lữ hậu lúc này đang cùng lão thái công trò chuyện gì đó, đối với chuyện xảy ra trên bữa tiệc, bà coi như chẳng thấy, hoàn toàn không để ý.
Trước đó, khi Lưu Bang có ý đổi thái tử, Lữ hậu liền tìm tới ca ca Lữ Thích Chi, để Lữ Thích Chi đi tìm Trương Lương, để Trương Lương nghĩ cách cho mình. Lữ Thích Chi do dự, Lữ hậu liền lau nước mắt nói:" Nếu có đại ca thì đã không để huynh làm chuyện nguy hiểm như thế."
Bị khích như vậy, Lữ Thích Chi đồng ý, lên đường tìm Lưu hầu Trương Lương. Còn về phần vì sao tìm Lưu hầu chứ không phải thừa tướng hay trọng thần khác? Vì Lữ hậu thấy, người có thể dễ dàng giải quyết chuyện này chỉ có Lư hầu thiên hạ vô song thôi.
Đương nhiên, muốn Lưu hầu mở lời cũng không phải dễ dàng, Lữ Thích Chi phải giở đủ trò vô lại ai vạ uy hiếp áp chế, Trương Lương mới bất đắc dĩ nói : Đi mời Thương Sơn Tứ Hạo tới phò tá thái tử, chuyện này sẽ được giải quyết.
Lữ Thích Chi vốn cũng không biết bốn vị đại gia mà hoàng đế cũng không mời được có chịu xuống núi phò tá thái tử không. Nhưng khi ông ta tìm tới bốn người, bọn họ lại tỏ ra vô cùng tích cực, thanh danh của thái tử ở dân gian đúng là rất tốt. Những người này không muốn phò tá Lưu Bang, nhưng sẵn lòng phò tá thái tử.
Thái tử sau khi gặp bọn họ cũng vô cùng vui sướng, suốt ngày lấy quốc sự ra thỉnh giáo, đối đãi với họ như lão sư của mình, ở cùng với bọn họ rất tốt. Bốn người luôn theo sau thái tử, giám sát cử chỉ hành vi, lời ăn tiếng nói của hắn, khuyên gián đúng lúc. Cho nên mới có một màn hôm nay.
Ai có thể ngờ được, một bài ca trong hoàng cung, người biên khúc lại chính là Lưu hầu cách đó ngàn dặm.
Có lẽ đây chính là ở trong màn trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm.
Lưu Trường từ từ di chuyển thân thể, lén lút ngồi bên cạnh Lưu Như Ý.
"Khụ ... Khụ ..."
Lưu Trường ho mấy tiếng, muốn thu hút sự chú ý của Lưu Như Ý.
"Khụ! Khụ!"
Lưu Như Ý không nhìn ngang ngó dọc, chuyên tâm ăn uống, không nhìn đứa đệ đệ cái nào.
Hết cách, Lưu Trường lại đưa tay ra chọc chọc cánh tay Lưu Như Ý.
Vẫn không có phản ứng.
Khi ngón tay Lưu Trường bắt đầu chọc vào mặt Lưu Như Ý, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa :" Ngươi muốn cái gì?"
Đối diện với Lưu Như Ý hùng hùng hổ hổ như thế, Lưu Trường thực ra cũng chẳng sợ, bởi vì Lưu Như Ý đánh chẳng lại nó, cũng chẳng dám đánh nó. Nó do Lữ hậu nuôi lớn, trong toàn bộ hoàng cung này, trừ Lữ hậu và Lưu Bang, không một ai dám ra tay với nó. Nhưng dù sao cũng là nhờ vả người ta, Lưu Trường chỉ đành cười nịnh:" Ta muốn hỏi, bình thường huynh có thể xuất cung không?"
"Không được, chỉ có thái tử mới có thể, ngươi hỏi làm gì?"
"Vậy ta có thể mượn bội kiếm của huynh không?"
Không khí tức thì trở nên trầm mặc, Lưu Như Ý nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Trường.